Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ánh mắt Hoắc Minh nặng trĩu. Anh nắm tay em gái, lẩm bẩm: "Được! Anh không gọi điện thoại!”

Bốn phía phòng sinh đều trắng bệch, chỉ có ánh đèn trắng phía trên sáng chói mắt.

Trong cơn đau đớn không thể chịu đựng được, Minh Châu nhìn lên ánh đèn.

Nước mắt trượt xuống theo khóe mắt, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng...

Lục Khiêm, Lục Khiêm. Trong lòng cô thầm niệm cái tên này, không phải cô không muốn nghe thấy giọng nói của ông, không phải cô không muốn nghe ông gọi mình một tiếng Minh

Châu vào thời điểm như vậy, nhưng cô rất sợ hãi!

Cô sợ rằng khi gọi điện thoại sẽ có người khác trả lời, hoặc là thậm chí ngay cả nói chuyện ông cũng không thể.

Cô rất nhớ ông, cũng rất hận ông...

Lục Khiêm,

Thật sự rất hận ông!

Ông có biết Thước Thước đang nghĩ đến ông không?

Ông có biết hôm đó tôi tìm ông đi khám thai, tâm trạng háo hức biết bao nhiêu không?

Ông làm sao mà biết được.

Ông chẳng biết cái gì cả...

Từng cơn đau cứ ập đến, sau đó, cô choáng váng đến mức không còn sức lực để nhớ nhung hay hận thù ông, cô chỉ cảm thấy được đứa bé bên trong đang nóng lòng được đến thế giới này.

Một tiếng khóc nỉ non.

Ngày đầu tiên của năm mới, nhà họ Hoắc nghênh đón sinh mệnh mới chào đời.

Lục U, ra đời lúc ba giờ sáng.

Cái tên là do Hoắc Minh đặt!

Thụy Sĩ.

Kiến trúc cổ kính, khung cửa sổ gỗ màu xanh nhạt.

Nơi này quanh năm tuyết đọng, cho nên được ở trong căn phòng ấm áp, uống một ly ca cao nóng và ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, khiến con người ta có những suy nghĩ khác.

Nhưng nếu quanh năm bị nhốt trong phòng, kể cả khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng trở nên nhàm chán.

Lục Khiêm đứng bên cửa sổ, mặc quần áo bệnh nhân trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ gầy gò.

Bác sĩ gần như bỏ cuộc.

Nhưng ông vẫn ngoan cường sống sót, đã sống lâu hơn dự kiến hai tháng. Thư ký Liễu đứng ở phía sau, trong tay cầm một ly nước lọc và thuốc. Giọng anh ta rất nhẹ nhàng: "Đến giờ uống thuốc rồi!”

Lục Khiêm lại dường như không nghe thấy.

Ông lặng lẽ nhìn trận bão tuyết bên ngoài, thì thầm: "Hôm nay là năm mới! Trong nước chắc hẳn rất náo nhiệt!”

Mũi thư ký Liễu cay cay.

Anh ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, nếu như ngày xưa nhất định nhà họ Lục đã treo thật nhiều đèn lồng đỏ, bà cụ chắc chắn sẽ chiên thật nhiều thịt viên vàng óng ánh giòn tan, là món ngài thích ăn nhất."

Lục Khiêm khẽ lẩm bẩm: "Cũng là món cô ấy thích ăn nhất!”

Thư ký Liễu không trả lời được, sau một lúc lâu anh ta cẩn thận nói: "Nếu không thì gọi điện thoại cho cô cả xem sao, hỏi thăm một chút, tính toán ngày tháng cũng đến lúc sinh rồi phải không?”

Lục Khiêm khẽ sờ điện thoại trong túi áo.

Ông do dự cả một ngày vẫn không gọi điện thoại, ông thà như đã chết trong lòng cô còn hơn.

“Vẫn là không nên!”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement