Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Đó là thời điểm Ôn Noấn sinh Hoắc Tây, ông mơ thấy mình còn khỏe mạnh, mơ thấy Minh Châu vẫn còn non nớt.

Phong thái và cử chỉ của cô cực kỳ giống Hoäc Tây. Cô sẽ chăm chú nhìn ông, gọi ông là chú Lục, cẩn thận nhìn lén ông. Người trong giấc mơ thật sống động.

Cô nằm trong lòng ông, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ông, nói: 'Lục Khiêm, em không trách anh nữa!"

Tỉnh dậy.

Vẫn là phòng bệnh trắng xóa, ngay cả bên ngoài cũng trắng xóa mênh mông. Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ông nghĩ mình nên ngủ thêm một lát nữa...

Trong phòng bệnh ấm áp, nhưng toàn thân ông lại cảm thấy lạnh lẽo, cuộc sống không có Minh Châu liếc mắt một cái đã biết quá rõ ràng.

Thư ký Liễu chắc là đi lấy bánh gạo rồi.

Trong phòng bệnh, chỉ có nữ y tá ngoại quốc hơi béo.

Lục Khiêm rất muốn về nước.

Thật sự rất muốn...

Ông nhớ những bông hoa tử đằng trong Lục Viên, nhớ món thịt viên chiên của bà cụ, nhớ căn hộ trên đường Quảng Nguyên, đó là gia đình chân chính của ông và Minh Châu.

Nhưng ông không thể.

Chỉ cần còn một hơi thở, ông sẽ không bỏ cuộc.

Cho dù cô hận ông đến thế nào, cho dù ông có sống sót trở về, cũng sẽ không bao giờ có được người kia nữa.

Ông cũng không hối hận.

Lục Khiêm không ngủ được.

Ông đứng lên, tựa vào đầu giường dùng giấy gấp từng chiếc máy bay, đó là thứ mà Thước Thước thích. Trước kia nhóc con từng nói với ông rằng lúc lớn lên muốn phát minh ra một loại máy bay nhanh đến mức vừa mở mắt là có thể đến thành phố C ngay.

Cậu bé nói muốn gặp người chú của mình.

Ngón tay nhợt nhạt của Lục Khiêm run rẩy: Nhóc con ngốc nghếch này.

Thư ký Liễu trở về trong gió tuyết.

Trên người anh ta mang theo hơi lạnh, đứng ở cửa run rẩy nói: "Ngài tỉnh rồi! Vừa đúng lúc... Bánh gạo vẫn còn nóng.”

Tiến vào, thấy những chiếc máy bay giấy đó.

Thư ký Liễu mím môi.

Lục Khiêm sắp xếp máy bay xong, cười yếu ớt: "Được rồi! Ăn chút bánh gạo nào.”

Nói là ăn nhưng thực chất cũng chỉ là nếm thử một chút. Cộng lại đại khái được khoảng một muỗng nhỏ. Dạ dày Lục Khiêm không thoải mái, buông muỗng xuống.

Ông nheo mắt, nhìn ra bên ngoài nói: "Thật sự muốn đón năm mới đoàn viên ở trong nước mà.”

“Nhất định sẽ được." Thư ký Liễu nhìn dáng vẻ ông, biết ông không thoải mái. Anh ta đang định nói gì đó.

Di động Lục Khiêm vang lên, người gọi là Hoắc Minh.

Thời gian thành phố B, bốn giờ sáng.

Lục Khiêm nhìn điện thoại, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nửa ngày vẫn không phản ứng lại.

Thư ký Liễu nhẹ giọng thúc giục: "Nghe máy đi! Có lẽ là Thước Thước nhớ ngài đấy!

Lục Khiêm mỉm cười: "Nhóc con ngốc.”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement