Lục Khiêm lại kéo đầu cô xuống, hôn cô.
“Không phải anh nói nhà ăn sắp đóng cửa sao?”
Ánh mắt của Lục Khiêm trở nên thâm thúy, giọng nói cũng nghẹn không thành tiếng: “Nếu đã đóng cửa, anh sẽ nấu cơm cho em ăn! Minh Châu, đi tới đường Quảng Nguyên được không?”
Cô giương mắt nhìn ông.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: “Anh nấu cơm cho em ăn!”
Cô không phản đối, Lục Khiêm biết cô đã đồng ý.
'Thế nhưng ông cũng không lập tức khởi động xe mà lại tiếp tục hôn cô một hồi lâu sau đó...
Lúc xe chạy đến bên kia đã là mười giờ đêm. Lục Khiêm sống rất quy củ.
Ông bảo cô ngồi lên sô pha, cắt trái cây cho cô, còn ném điều khiển cho cô xem phim.
Chính ông đi vào phòng bếp.
Minh Châu không biết quyết định của mình là đúng hay sai nhưng cô đã tới đây rồi, cũng không thể làm ra vẻ nữa. Cô dựa vào sô pha xem phim, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Lục Khiêm.
Ông chăm sóc cơ thể rất tốt.
Ở độ tuổi này mà vẫn không khác gì hồi mới quen.
Minh Châu nhìn một hồi lại ngây ngẩn cả người.
Lục Khiêm lấy sữa bò ra, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, niết nhẹ mặt cô: “Uống một ly sữa bò.”
Cô lại không chịu uống.
“Ăn kẹo rồi lại uống sữa bò, còn có bữa ăn khuya, tôi sẽ béo.”
Cô cho rằng Lục Khiêm sẽ nói cô không mập.
Nhưng lúc ông nhìn cô ánh mắt trở nên thâm sâu, tốt bụng nói: “Là lên ống kính sẽ xấu đúng không! Vậy sau này anh sẽ làm cơm dinh dưỡng ít calo cho em.”
Minh Châu mím môi. Tóm lại khóe miệng vẫn hơi cong lên.
Lục Khiêm cúi đầu hôn cô một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Thật sự rất muốn ăn thịt em! Thế nhưng hôm nay vẫn thôi!”
Cái gì, cái gì đấy! Minh Châu nhìn ông tiếp tục đi nấu ăn, dường như đã quay về quá khứ. Lục Khiêm mặc sơ mi trắng, quần tây màu gỉ sét.
Vạt áo sơ mi vạt giắt vào bên hông chỉnh †ề, nếp gấp vô cùng mỏng, cũng phù hợp với vòng ôm của phụ nữ.
Cô không phải là cô gái nhỏ trong sáng nữa.
Cô cảm thấy cô tới đây là đang ám chỉ cho Lục Khiêm. Cô muốn nói cho rõ.
Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông từ sau lưng.
Cả người Lục Khiêm hơi cứng lại, một lát sau ông nở nụ cười dịu dàng: “Còn phải chờ trong chốc lát, đói bụng sao?”
Cô mặt dán sau lưng ông, lẩm bẩm nói nhỏ: “Lục Khiêm! Chúng ta của bây giờ định nghĩa như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!