Lục Khiêm muốn xoay người.
Nhưng Minh Châu không chịu, cô ôm ông, ôm chặt đến mức móng tay cũng cắm sâu vào trong da thịt ông.
Cả cơ thể của cô cũng đang run rẩy.
Vào giờ khắc này, Lục Khiêm rất muốn khóc.
Ông đã quen nhìn sóng gió, từ lâu đã vinh nhục không còn nao núng, nhưng vào lúc cô gái nhỏ mà ông yêu thương ôm ông khóc đến đau lòng, ông không khỏi động lòng rơi lệ.
“Minh Châu!” Giọng nói của ông cũng run lên nhè nhẹ.
Minh Châu không đáp lại lời ông.
Cô dán mặt sau lưng ông, Lục Khiêm gầy hơn trước một ít nhưng vẫn khỏe hơn nhiều so với lúc còn đang bị bệnh.
Hồi lâu sau, cô nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?” “Không đau!”
Cuối cùng Lục Khiêm vẫn quay đầu lại, ông thấy khuôn mặt nhỏ của Minh Châu tràn đầy nước mắt.
Lần đầu ông biết, hóa ra lúc làm lành cũng không nhất định sẽ mừng rỡ như điên.
Hóa ra cũng sẽ tan nát con timl
Lục Khiêm trở tay tắt bếp, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, ánh mắt thâm sâu.
Đã lâu rồi ông không được nhìn cô như thế này.
Dàn da ấm áp sát gần bên nhau, giơ tay lên là có thể chạm tới, hơn nữa cô còn thuộc về ông.
Giọng nói của Minh Châu run rẩy, cô gọi một tiếng Lục Khiêm.
Ông không kìm lòng nổi, cúi đầu hôn cô, ngọn lửa nóng bỏng triền miên bên nhau, cuốn lấy nhau đến khi linh hồn của cả hai tan ra thành từng mảnh.
Cả người nghiêng ngả lảo đảo, dựa vào trước bàn bếp. Hôn nhau hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng tóm lại cũng không làm gì khác, cô nằm trên sườn vai ông, yên lặng rơi lệ.
Lục Khiêm vuốt ve mái tóc dài của cô.
Hồi lâu sau ông mới dịu dàng nói: “Đói bụng rồi đúng không! Cơm đã xong rồi, để anh mang ra cho em ăn.”
“Ừm!" Cô đáp nhẹ, đôi mắt đỏ hồng.
Lục Khiêm vỗ nhẹ vai cô: “Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi! Xong rồi ra ăn cơm là vừa lúc.”
Minh Châu qua đầu rời đi.
Một lát sau, cô đi vào phòng tắm bên trong phòng ngủ chính, mở vòi nước ra tạt nước lên mặt, để bản bình tĩnh hơn một chút.
Người trong gương.
Hai mắt ửng đỏ, hai bên gương mặt nổi rạng mây hồng.
Minh Châu ngơ ngẩn.
Đã lâu rồi cô ấy chưa từng đỏ mặt, cũng chỉ có Lục Khiêm mới có thể khiến cô luống cuống chân tay như thế này. Mấy năm nay, bọn họ cũng đã trải nhiều chuyện như vậy, vẫn chỉ có ông mới có thể thật sự khiến cô rung động.
Cô đã thử buông tay ông, thử làm quen với rất nhiều người khác.
Cô muốn có một cuộc sống mới.
Thế thì sao, anh trai nói rằng bởi vì cô thích nên mới không thể buông bỏ được.
Bây giờ lại ở bên cạnh ông một lần nữa, dường như trái tim của cô mới sống lại.
“Có cơm rồi, lại đây ăn nào!” Giọng nói Lục Khiêm rất ôn hòa. Cô ừ một tiếng.
Lúc đi ra ngoài lại phát hiện ông đang đứng ở cửa phòng ngủ, cô cúi đầu định chạy nhưng lại bị người ta cản lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!