Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Rặng mây đỏ nơi phía chân trời dần dần bay xuống, đồ sộ, mỹ lệ.

Nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt, anh em nhà họ Hoắc đều có mặt ở trong nhà, hơn nữa có mấy đứa trẻ con vô cùng sôi nổi.

Lục Khiêm vừa mới xuống xe đã ngửi được mùi đồ ăn. Tiểu Hoắc Tây ôm lấy chân ông: “Ông cậu!”

Lục Khiêm sờ cái đầu nhỏ của cô bé, sau đó ôm lên một phen, Tiểu Hoắc Tây cũng biết dành yêu.

Bây giờ ông cậu đang thương cô bé nhất.

Chờ lát nữa nhìn thấy Lục Thước và Tiểu Lục U sẽ không rời được mắt, cho nên giai đoạn này chính là thời gian tình cảm giữa cô bé và ông cậu tươi mới nhất, cô bé không thể lãng phí!

Lục Khiêm nào biết mấy suy nghĩ linh tinh của cô quỷ nhỏ.

Tới chỗ ra vào.

Ở đó có đặt một bộ bàn ghế nhỏ, Tiểu Lục Thước đang ngồi ở đằng kia!

Tiểu Hoắc Tây thoát khỏi vòng ôm của Lục Khiêm, giọng nói giòn tan: “Lục Thước, chị trả ông cậu cho em đây!”

Lục Khiêm nhịn không được bật cười. Tiểu Hoắc Tây chạy nhanh như chớp. Lục Thước giương mắt nhìn Lục Khiêm, nhỏ giọng gọi một tiếng.

Lục Khiêm đi tới ngồi xổm bên người cậu bé, sờ đầu của cậu: “Bé ngốc, ngồi ở đây chờ bố hả?”

Lục Thước rất quan tâm tới mặt mũi.

Cậu bé không được tự nhiên, nói: “Không phải, ở đây đèn sáng!”

Lục Khiêm cũng không vạch trần, ông xem bài tập cho con trai, đôi mắt Tiểu Lục Thước nhìn chằm chằm vào ông, trong chốc lát đột nhiên hỏi: “Có phải bố và mẹ đã làm hòa rồi không?”

Lục Khiêm không chút để ý chỉ ừ một tiếng.

Sau đó ông hỏi con trai: “Vậy con đã muốn làm hòa với bố chưa?”

Khuôn mặt cậu nhóc đỏ bừng, không chịu nói.

Lục Khiêm cũng không ép cậu bé, ôm cả người lẫn ghế dựa đi vào sảnh lớn, sau đó nói: “Sau này không được ngồi ở đằng kia đọc sách, ánh đèn không sáng, còn nóng nữa.”

Hoắc Chấn Đông đang ngồi uống trà, nghe thấy được.

Ông ấy tỏ vẻ hiếm lạ, nở nụ cười: “Chà, Lục Khiêm cậu đừng nói chứ, trong cậu đúng là biết thương con đấy.”

Ông ấy chậc chậc hai tiếng: “Không đơn giản nhỉ! Thấy cậu lúc trước như hỏa tiên, đại pháo, bây giờ lại có trách nhiệm với gia đình như thế này, thật sự khiến người ta vô cùng cảm động!”

Ông ấy vừa há mồm cũng chỉ một chín một mười với Hoắc Minh, rất đau tim.

Bà Hoắc đẩy chồng mấy cái.

Lục Khiêm lại giữ vững phong độ, ông đưa quà cáp lên, sau đó khiêm tốn mà nói: “Có rất nhiều chuyện con làm chưa được tốt, sau này sẽ sửa lại toàn bộ, vẫn mong bố mẹ có thể cho con cơ hội.”

Hoắc Chấn Đông cũng không phải người không biết điều.

Con cái mà, gõ một cái là được.

Thật sự chọc người ta bỏ đi, Minh Châu lại phải khóc!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement