Bụng nhỏ xẹp lép, mỗi lần cậu vuốt đều nói chỗ đó của cô quá mỏng.
Mặt Lục Huân đỏ bừng cả lên.
Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt rồi đi ra ăn cơm, mặc dù động cơ của Lục Thước không thuần khiết nhưng bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không biết chăm sóc bản thân, sau khi đến đây cũng gần như cưng chiều cô.
Nếu cậu ở đây, đều là cậu nấu cơm.
Cậu không ở đây, cũng sẽ làm nhiều hơn chút rồi đặt trong tủ lạnh, cô đói bụng thì hâm nóng một chút là có thể ăn được.
Cho dù như vậy, cô vẫn gầy không đến bốn mươi lăm cân, cậu ôm mà vừa nhẹ lại vừa mềm.
Lục Huân ngồi ở phòng ăn, cái miệng nhỏ ăn cơm.
Lục Thước đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng hút thuốc, rõ ràng có nhiều văn kiện cần cậu xem như vậy, nhưng cậu lại không gợi lên nổi một chút hứng thú nào.
Cứ lơ đãng nhìn về phía Lục Huân.
Ánh mắt Lục Thước thâm sâu, hắn cúi đầu phủi tàn thuốc, trong lòng càng phiền muộn.
Cách thứ bảy chỉ còn ba ngày nữa!
Trong vòng ba ngày này, cậu cần chia tay với Lục Huân.
Chia tay, thật ra bọn họ không gọi chia tay, hẳn là cậu... Đơn phương vứt bỏ đi!
Tính kế cô, làm cho cô yêu mình, làm cô ỷ lại mình.
Sau đó hung hăng vứt bỏ!
Đây là kế hoạch hoàn mỹ của cậu, cậu thực hiện dễ như trở bàn tay vậy, chỉ là khi sắp kết thúc cậu lại không nhấm nháp được bất kì niềm vui sướng nào, cũng không có khoái cảm trả thù.
Có bước nào sai lầm sao?
Bởi vì cô ngoan, hoặc là cùng cô phát sinh quan hệ, cảm giác quả thật không tồi?
Lục Thước thấy hơi mờ mịt.
Nhưng cậu trời sinh tính tình kiêu ngạo, cậu không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ làm việc theo kế hoạch của mình thôi.
Nếu chuyện tách ra là kế hoạch đã định ra từ trước, vậy vì sao lại không chấp hành chứ?
Lục Thước muốn mở miệng, nhưng vừa định lên tiếng nói chuyện thì thấy cô ngốc kia đang ôm bát, cười vô cùng thỏa mãn: “Anh nấu mì ăn ngon thật đó! Đã rất lâu em không được ăn mì sinh nhật rồi.”
Trong lòng Lục Thước hơi gấp gáp.
Lục Huân ôm chén đi vào phòng bếp, một lát đã truyền đến âm thanh rửa chén.
Lục Thước nghĩ, chờ cô ấy rửa bát xong rồi nói tiếp. Bỗng tiếng bát vỡ vụn và tiếng xuýt xoa vang lên! Cậu dập tắt thuốc lá, bước nhanh đi vào phòng bếp thì thấy cô đang đứng ở
chỗ đó, dưới chân là mảnh chén nhỏ, trên bắp chân trắng nõn của cô đã chảy xuống dòng máu đỏ thẫm. ,ụ
Lục Thước thấp giọng mắng: “Em ngốc à, không biết tránh đi
Tuy ngoài miệng anh hung dữ, nhưng lại rất dịu dàng bế cô gái nhỏ lên, phóng tới ghế sô pha trong phòng khách.