Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lúc Lục Thước vào phòng bếp thu dọn, Lục Huân lại chạy đến phòng làm việc nhỏ, cô còn có chút đồ chưa vẽ xong.

Lục Thước thu dọn xong, cậu không thấy cô trong phòng ngủ.

Vậy nên cậu đi đến cửa phòng làm việc.

Lục Huân đang chuyên chú vẽ, ánh đèn bàn chiếu góc nghiêng của cô vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là cái mũi cao thẳng của cô, còn mang theo một chút bướu lạc đà, càng lộ ra khuôn mặt tinh xảo hài hòa.

Lục Thước lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Thật ra nếu vứt bỏ tật xấu không thể tự gánh vác cuộc sống của cô thì cô là một cô gái rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô cực kỳ có thiên phú, tác phẩm đoạt giải năm đó ra đời đã làm cả thế giới phải thán phục.

Được cậu mua lại.

Ba năm trước, cậu dùng ba triệu để mua tác phẩm đầu tay của cô.

Đương nhiên, đêm đầu tiên của Lục Huân cũng là của cậu.

Lục Thước đi vào phòng, nhìn cô trải bản thiết kế trên giấy ra, tùy ý hỏi: “Khách hàng vội lắm à?”

Lục Huân không ngẩng đầu. Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không phải! Em nghe anh Tiếu nói vị khách này còn chưa đính hôn, nhưng cô ấy muốn chuẩn bị trước!... Ữm, còn nghe nói cô ấy là danh viện nổi tiếng trong thành phố, anh ở trên thương trường hẳn là biết cô ấy, tên là Tư An Nhiên.”

Tư An Nhiên, cô cả nhà họ Tư?

Lục Thước không hiểu vì sao lúc đó máu của mình gần như đông cứng.

Cậu và Tư An Nhiên chưa bao giờ gặp mặt.

Nhưng trên các tạp chí và báo chí dù sao cũng từng thấy ảnh chụp, cậu cũng không xa lạ gì với vị nữ cường nhân kia.

Chỉ là cô ta lại đặt váy cưới ở chỗ Lục Huân! Lục Huân cũng không biết.

Cô giống như rất nhiều lần trước đây, im lặng vẽ đồ họa váy cưới, dùng trái tim gần như thành kính.

Lục Thước bỗng nhiên không chịu nổi nữa. Cậu bỗng dưng đi ra khỏi phòng làm việc, đến trước cửa sổ sát đất bên ngoài. Bầu trời đây sao.

Dưới chân là ánh đèn neon của thành thị, cậu đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nhất.

Chỉ là cậu biết rằng, mình và Lục Huân không có tương lai. Nếu như cuộc điện thoại của bố cậu đến muộn hơn một chút, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ tiếp tục tham luyến loại cảm giác này, sẽ lại hưởng thụ thêm một quấng thời gian nữa.

Nhưng hiện tại, bọn họ cần phải kết thúc rồi.

Lúc Lục Huân ra khỏi phòng làm việc đã qua một giờ sáng.

Khi cô làm việc chính là như vậy, thường sẽ quên cả giờ giấc!

Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy người đang trên sô pha, cô có hơi chột dạ: “Anh còn chưa ngủ à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement