Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cậu biết cô đã đổ số nhưng tìm ra cái mới cũng không khó, châm chước một hồi, cậu chỉ nhắn một tin: [Giáng Sinh vui vẻ!]

Biết rõ sẽ không ai trả lời.

Lục Thước vẫn lảng lặng nhìn di động thật lâu...

Ngày tiếp theo, cậu đi công ty, vừa mới đi vào văn phòng.

Thư ký Phương ôm một đống văn bản tới chờ cậu phê duyệt, cuối cùng lấy một tấm thiệp mời ra: “Tổng Giám đốc Lục, đây là thiệp mời do cô Tư phái người đưa tới, thứ ba tuần sau có một hội đấu giá từ thiện, cô ấy muốn mời ngài cùng tham gia.”

Lục Thước lật xem văn kiện, giọng điệu lạnh lùng.

“Thay tôi từ chối!”

Thư ký Phương im lặng một lát, nhẹ giọng nói: “Tôi có xem sản phẩm đấu giá, bên trong có hai bộ trang sức do cô Lục thiết kế, một chiếc kim cài áo và một mặt dây chuyền, có lẽ cô Lục cũng sẽ tới!”

Lục Thước ngẩng đầu: “Đưa thiệp mời cho tôi nhìn xem.”

Thư ký Phương lập tức trình lên. Lục Thước lật xem một cái, ánh mắt rơi vào hai trang sức kia.

Một chiếc kim cài áo ngọc trai hoa sơn trà, còn có một mặt mặt dây chuyền làm từ ốc biển, đều rất tinh xảo, xinh đẹp.

Cậu khép lại rồi lạnh lùng nói: “Nói với cô Tư, tôi sẽ tham gia đúng giờ.” Thư ký Phương gật đầu: “Vâng!” Cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, dựa vào cạnh cửa cười một cái: “Tôi biết ngay!”

Trong văn phòng, Lục Thước hơi ngẩn người...

Đảo mắt đã đến thứ ba tuần sau.

Sau khi tan tầm, Lục Thước trở về thay một bộ quần áo, bộ vest ba mảnh làm bằng thủ công.

'Trông cậu vốn đẹp trai, trang nhã, làn da lại trắng sáng.

Thanh niên trẻ tuổi tài tuấn, đi đến đâu cũng nổi tiếng, cho dù nghe đồn cậu và cô chủ nhà họ Tư sắp có chuyện vui nhưng không phải vẫn chưa đính hôn sao?

Một đống nữ nhân nhào lên bất kỳ lúc nào.

Tư An Nhiên ngồi bên cạnh Lục Thước, hôm nay cô ấy cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, một bộ váy dạ hội màu trắng nhìn rất trang nhã, hào phóng.

Cô ấy treo nụ cười bên môi: “Muốn gặp anh một lần cũng thật khó.”

Lục Thước lật xem tấm thiệp mời trong tay, lạnh lùng hỏi lại: “Tư An Nhiên, cô có mệt không?”

Nụ cười của Tư An Nhiên đông cứng trên mặt.

Một hồi lâu sau, cô ấy mới mỉm cười miễn cưỡng: “Em không hiểu ý của anh!”

Lục Thước nói thẳng với cô ấy: “Lúc trước cô đề nghị hợp tác, tôi đồng ý! Cho nên tôi hy vọng thấy được một đối tác ưu tú chứ không phải là một cái người phụ nữ oán giận chỗ nào cũng thích kêu ca với tôi, giữa chúng ta không nên liên quan gì tới tình cảm, hiểu không?”

“Vậy lên giường thì sao? Anh không có nhu cầu hả?”

Tư An Nhiên nói xong, chính cô ta cũng cảm thấy nóng mặt.

Lục Thước rất bình tĩnh: “Tạm thời tôi không có nhu cầu! Nếu cô thật sự muốn có thể tìm những người khác giải quyết, chỉ cần đừng mang thai!”

“Lục Thước, đồ khốn!”

Lục Thước ghé sát vào cô ấy, nhìn như rất thân mật thật ra lại rất vô tình: “Thật ra hiểu rõ tôi sớm một chút cũng là chuyện tốt!”

Tư An Nhiên tức giận đến mức muốn chết. Nhưng cô ấy chợt liếc mắt nhìn thấy Lục Huân và Diệp Bạch đi tới.

Vì thế cô ấy dứt khoát ôm lấy cổ Lục Thước cổ, nhanh chóng in một nụ hôn lên má cậu. Cô ấy vốn định hôn môi nhưng lại sợ Lục Thước hoàn toàn xù lông.

Lục Thước nhíu mày, vừa định nói gì đó lại nhìn thấy Lục Huân.

Cô mặc một chiếc váy màu xám tro.

Phía trên là cổ vuông mở rộng, lộ ra cần cổ tinh tế, chỗ đó cũng được che kín giống như một chút chim bồ câu, cái eo nhỏ chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm lấy.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement