Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Diệp Bạch cười, ôm Lục Huân ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạch buông lỏng tay ra nhưng thân thể lại nghiêng tới, đầu kề đầu với Lục Huân.

Lục Huân nỗ lực không nhìn Lục Thước.

Cho dù việc này rất khó khăn.

Bởi vì Lục Thước dựa vào thật sự rất gần, cậu và cô cũng chỉ cách mỗi một Diệp Bạch, thậm chí cô có thể ngửi mùi nước hoa Cologne quen thuộc được trên người cậu.

Diệp Bạch phát hiện cô ngẩn người, cúi đầu nhìn cô.

Đêm nay Lục Huân có trang điểm.

Khuôn mặt trong sáng, cặp lông mi đen dày rung rinh trên mí mắt, khiến người †a trìu mến.

Diệp Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Không muốn ở lại đây thì chúng ta sẽ rời đi.”

Lục Huân lắc đầu.

Không cần làm vậy!

Cô và Lục Thước từng có quá khứ nhưng nó đã kết thúc, thành phố B nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ lúc nào cũng có thể gặp lại nhau, chẳng lẽ lần nào cô cũng phải trốn tránh cậu sao?

Diệp Bạch cũng không miễn cưỡng.

Anh quay đầu lại, chỉ là vẫn luôn nắm lấy tay cô, bởi vì tay cô vô cùng lạnh lẽo.

Anh dứt khoát cởi áo khoác, khoác lên trên vai cô.

Lục Huân cười nhẹ với anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Thước, cậu nhìn cô chằm chằm.

Hai giây sau, Lục Thước xoay đầu đi.

Tư An Nhiên thò lại gần nói nói đôi lời với cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em thấy sản phẩm trưng bày dưới đó không †ồi.”

Lục Thước nhìn, đó là mặt dây chuyền ốc biển do Lục Huân thiết kế. Rất thanh tú, vô cùng xinh đẹp.

Tư An Nhiên cười nhạt: “Là tác phẩm của Tiểu Huân đấy! Lục Thước, nói gì đi nữa anh cũng là em trai của cô ấy, dù sao cũng nên giúp đỡ một chút.”

Lục Thước không thích cô ấy nói như vậy. Cậu vỗ ống quần, nói: “Tác phẩm của cô ấy từ trước đến nay luôn có người

theo đuổi! Không phải nửa năm trước cô cũng tìm cô ấy đặt váy cưới sao? Sao mà... quên nhanh thế?”

Tư An Nhiên không xuống được sân khấu. Lục Thước lại nói: “Dù có gọi, cô ấy cũng chỉ có thể gọi tôi là anh!” Tư An Nhiên nắm chặt ngón tay, không muốn tự rước lấy nhục.

Lúc này người chủ trì đứng trên sân khấu giới thiệu về mặt dây chuyền, giá quy định là một triệu hai

Ốc biển mà, đắt lắm.

Hơn nữa được khảm hơn mười viên kim cương, nhìn rất chói mắt. Ở giữa ốc biển có màu hồng pha tím sáng.

Tạo nên vẻ đẹp yêu mị.

Có người ra giá một triệu ba, Lục Thước ra một triệu năm, người nọ nhìn Lục Thước lại ra giá một triệu tám, có vẻ như vợ của ông ta rất thích.

Nếu trong bình thường, chắc chắn Lục Thước sẽ giúp người ta có được mong muốn.

Nhưng thứ này, cậu sẽ không cho ai cả, vì thế trực tiếp ra giá ba triệu.

Người chủ trì trên sân khấu rất hưng phấn, sản phẩm của các nhà thiết kế hầu như rất được săn đón nhưng tác phẩm này của Lục Huân nhiều nhất cũng chỉ tới hai triệu, bây giờ đã lên tới tận ba triệu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement