Thư ký Liễu thoải mái ngồi xuống, nói với Lục Thước: "Đánh với chú ván cờ đi, bọn trẻ các cháu chắc phải tốn nhiều công sức lắm rồi!"
Lục Thước cởi áo khoác ngồi xuống: "Chuyện nên làm mài!” Thư ký Liễu dừng lại một chút, thản nhiên hỏi: "Bắt đầu từ khi nào vậy?” Ông hỏi gì, Lục Thước đáp nấy.
Lục Huân có chút ngồi không yên nữa, tìm lý do lên lầu, chị dâu Liễu cười nói: "Tiểu Huân, thật ngại quá!”
Lục Thước giương mắt nhìn về phía cầu thang. Thư ký Liễu vỗ tay cậu: "Chú ý một chút đi!”
Lục Thước cười cười, chuyên tâm đánh cờ... Mãi cho đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, thư ký Liễu mới buông tha cho cậu.
Lục Thước không có ý định về nhà. Cậu vươn vai một cái: "Chú Liễu, chúc mừng năm mới.”
Nói xong liền cầm áo khoác, chậm rãi lên lầu, giống như nơi này là nhà của cậu vậy.
Thư ký Liễu mở to hai mắt, chỉ về phía của cậu nói với vợ: "Thằng nhóc này có phải tự nhiên quá không, thật sự xem nơi này là nhà của nó rồi à?”
Bà Liễu hừ nhẹ: "Còn không phải do anh đưa về sao!”
Thư ký Liễu không đồng ý: "Rõ ràng là Tiểu Huân đưa về! Lão già như tôi đây làm sao có mị lực như vậy chứ?”
Bà Liễu cười khúc khích.
Thư ký Liễu ôm lấy vợ: "Được rồi, chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho bọn nó tự lo, chúng ta cùng vui vẻ đón năm mới nào!"
Lục Thước đẩy cửa đi vào, Lục Huân còn chưa ngủ. Cô tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sô pha chơi vài món quà nhỏ. 'Thoạt nhìn trông giống như một cô nhóc.
Lục Thước đặt áo khoác lên lưng ghế sô pha, ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng dán lên cằm cô nhẹ nhàng hôn...
Lục Huân nghiêng đầu: 'Anh còn chưa về sao?”
Lục Thước dứt khoát nói: "Đêm nay anh sẽ ở lại đây.”
Lục Huân không cho cậu ở lại, thúc giục cậu về nhà.
Nhưng cô đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của Lục Thước, cậu không biết xấu hổ nói: "Chú Liễu giữ anh ở lại, em nói xem, anh ngủ với em hay là ngủ trên sô pha đây?"
Lục Huân nhìn cậu không giống như đang nói đùa.
Cô cắn môi: "Anh ngủ trên sô pha đi.”
Lục Huân cười khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô: "Em ngủ sô pha với anh đi.”
Lục Huân nói cậu là đồ khốn.
Lục Thước cười rất vui vẻ, cậu hiếm khi thoải mái như vậy, trong trí nhớ của cậu vì để nhanh chóng tiếp nhận trọng trách của bố mà cậu phải dấn thân vào sự nghiệp quá sớm, ngoại trừ học hành ra thì chính là làm việc.
Thật sự rất hiếm khi được ôm một cô nhóc đón năm mới như thế này.
'Tướng mạo cậu vừa đẹp lại rất biết điều, Lục Huân rất nhanh đã mềm lòng, Lục Thước nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Tiểu Huân của chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi! Đây... Tiền lì xì!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!