Lần đầu tiên, cả hai đều đau. Cậu đổ mồ hôi rất nhiều... Nhưng sau này thì sao, liệu cậu có thể có người khác hay không?
Lục Huân không dám hỏi, sợ đòi hỏi không được thứ mình muốn, bản thân sẽ cảm thấy xấu hổ.
Lục Thước cọ cọ cái mũi nhỏ của cô, chê cười cô: "Nhát gan vậy sao!”
Lục Huân đỏ mặt.
Ngoài cửa sổ, anh Liễu bắt đầu bản pháo hoa, đóa sâm banh màu vàng kia bay lên thật cao, nở rộ ở chỗ cao... Lục Thước và Lục Huân hôn nhau, hôn rất lâu, mãi cho đến khi thân thể cô run rẩy cậu mới hơi buông cô ra.
Cậu liếm đôi môi đỏ mọng của cô, dỗ dành cô: "Tiểu Huân, gọi là anh.”
Lục Huân cảm thấy xấu hổ.
Cô không chịu gọi, nhưng Lục Thước có nhiều cách để cô gọi.
Đêm ba mươi, một ngày thư giãn, vốn là có đêm dài đằng đăng để làm chuyện mình thích.
Lục Huân bị cậu đè lên sô pha hôn hết lần này đến lần khác, quần áo ở nhà trên người cô tản ra, thân thể nhỏ nhắn không chịu nổi sự chinh phạt của cậu, rất nhanh đã trở nên mềm nhữn.
Lục Thước cũng có chút động lòng.
Cậu nằm trên người cô, vẫn khàn khàn dỗ dành cô: "Gọi anh là anh.”
Lục Huân nhìn cậu chăm chú, trong mắt đều là hơi nước động lòng người.
Lục Thước bỗng dưng vùi đầu vào cổ cô, tiếp tục ức hiếp cô, Lục Huân nhỏ giọng khóc, trong chốc lát cô nhịn không được mà ôm lấy đầu cậu điên cuồng hôn môi cậu...
Lục Thước không nhịn nổi nữa.
Cậu ôm cô vào lòng, cắn răng khiến cô thoải mái một hồi.
Dù sao ở nhà họ Liễu, cậu không nỡ làm khó cô.
Cuối cùng dừng ở đây.
Thật lâu sau, Lục Huân vẫn ở trong lòng cậu, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi...
Lục Thước lấy từ trong túi áo khoác ra một cái hộp, mở ra, một vật nhỏ lạnh lấo nhét vào ngón tay Lục Huân.
Cô còn có chút mờ mịt, giơ tay lên nhìn.
Là một chiếc nhẫn kim cương.
Viên kim cương 2,8 carat, đeo trên ngón tay mảnh khảnh của cô rất vừa vặn. Cô có chút mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Mua lúc nào vậy?”