Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang bóp tắt điếu thuốc: “Hoắc Tây ngủ rồi!”

“Thật sao!”

Bạch Khởi cười mỉa: “Vậy rất đúng lúc! Cô ấy sợ lạnh, tôi có thế ủ ấm giường cho cô ấy!”

Nói xong, Bạch Khởi chuẩn bị lên lầu.

Khi đi qua lối vào thang máy, cậu ta thành thạo nhập mật mã.

Hai mắt Trương Sùng Quang đỏ lên.

Bạch Khởi mới chuẩn bị đi vào thì người phía sau chạy tới, tung một cú đấm.

Bạch Khởi bị đánh lui về phía sau vài bước, lưng dựa vào tường.

Cậu ta lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cười khẩy: “Không phải anh không cần cô ấy sao? Không phải là anh đã từ bỏ rồi sao? Bây giờ nhìn thấy người đàn ông khác ở bên cạnh cô ấy nên trong lòng anh thấy khó chịu à?

Trương Sùng Quang thở hốn hển: “Cho dù như vậy, cô ấy cũng không phải của cậu!”

“Vậy sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi lộ ra vẻ giễu cợt, nhưng cậu ta không nói gì cả, bất ngờ đấm Trương Sùng Quang một đấm.

Trương Sùng Quang bị lời nói của cậu ta kích thích, nhất thời không chú ý nên chịu một cú đấm của cậu ta.

Sau đó hai người đàn ông giống như là hai giống đực man rợ, xông vào đánh nhau.

Mỗi một cú đấm đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.

Nửa tiếng sau, xe cảnh sát tới đưa họ đi.

Bạch Khởi lập tức đội mũ lên, che mặt thật kỹ, Trương Sùng Quang lập tức châm chọc cậu ta: “Sao thế, xấu hố không dám để người khác biết à!”

Bạch Khởi cười khẩy: “Anh mới phải xấu hố! Lúc nào cũng xum xoe trước mặt Hoắc Tây, cô ấy có từng để ý anh không?”

Sắc mặt Trương Sùng Quang khó coi.

Bạch Khởi lại tiếp tục kích thích cậu: “Tôi đưa thuốc cho cô ấy, sau khi uổng rượu cô ấy luôn đau đầu. Cô ấy sẵn lòng đế tôi qua đêm ở đó, còn anh, ngay cả tư cách ở nhà cô ấy cũng không có, còn không biết xấu hổ tỏ vẻ mình là bạn trai chính quy của cô ấy.”

Nói xong, Bạch Khởi hơi khó chịu nói: “Cô ấy sẽ không kết hôn, hết hy vọng đi!”

Thái độ của Trương Sùng Quang rất khác thường, không cãi lại.

Toàn thân cậu đều có vết thương, chật vật ngồi trong xe.

Cậu nhớ lại lời nói của Bạch Khởi: Hoắc Tây

sẽ không kết hôn!

Trương Sùng Quang đưa tay che mặt, Bạch Khởi lại mở miệng: “Anh cho rằng tôi và cô ấy chỉ đơn giản là tình yêu nam nữ thôi sao? Trương Sùng Quang, tôi quen biết cô ấy bổn năm! Năm hai mươi tuổi bố tôi thiếu nợ cờ bạc, mang theo mẹ tôi cùng nhảy lầu, là Hoắc Tây giúp tôi trả hết nợ, cô ấy dùng chút quan hệ đưa tôi tiến vào giới giải trí.”

Hai mươi tuổi nhảy lầu…

Trương Sùng Quang hoảng hốt lắng nghe.

Tại sao, tại sao Bạch Khởi lại có cùng cảnh ngộ với cậu như vậy?

Vậy là Hoắc Tây đã đem Bạch Khởi về, nên Bạch Khởi là một Trương Sùng Quang khác, nên mấy năm nay Bạch Khởi đã thay thế vị trí của Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang hơi ngẩng đầu, hốc mắt hơi nóng lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement