Cậu ta vừa nói vậy, tất cả mọi người đều bị sặc.
Vị đồng chí kia cởi mũ Bạch Khởi ra, cảm thấy vui vẻ: ‘Đây không phải là tiểu thịt tươi nổi tiếng nhất hiện nay sao!’
‘ô, tình cảm còn rất mãnh liệt nữa!’
Lại nhìn một vị khác, đó là một người ưu tú trong giới kinh doanh, lớn hơn vài tuổi.
Người nọ cũng lười quan tâm mấy chuyện này nên điền vào tờ đơn.
“Khi trời sáng, gọi người tới đây nộp tiền bảo lãnh là có thể đi!”
“Nhìn bề ngoài cũng ra dáng ra hình đấy mà đi tranh giành tình nhân làm gì?
Bạch Khởi và Trương Sùng Quang ở trong đồn cảnh sát một buổi tối.
Trời sáng, Bạch Khởi gọi điện thoại, Trương Sùng Quang cũng gọi trợ lý của mình đang ở thành phố B.
Trợ lý của cậu tới trước, rất nhanh đã làm xong thủ tục.
Trương Sùng Quang khoác thêm áo khoác,
cả đại đội ở đây nhiệt tình tiễn khách: “Tổng Giám đổc Trương, lần sau lại đến nhé!”
Trương Sùng Quang mím môi.
Mới đi tới cửa đã thấy một chiếc xe thể thao màu trắng ngừng lại, cửa xe mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt là một đôi chân dài, không phải ai khác mà là Hoắc Tây.
Hoắc Tây cũng nhìn thấy Trương Sùng Quang.
Tầm mắt của cô và cậu giao nhau trong chốc lát, sau đó cô đóng sầm cửa xe lại rồi đi về phía bên này, lúc đi qua Trương Sùng Quang, cậu theo bản năng nắm tay cô.
Khi nắm được, cô ngước mắt nhìn cậu.
Giọng Trương Sùng Quang rất thấp: “Cậu chưa nói cho tôi biết, tại sao lại ở cùng một chỗ với cậu ta.”
“Hoắc Tây, có phải vì tôi không?”
Hoắc Tây nhìn cậu vài giây, sau đó nhẹ nhàng hất tay cậu ra, chuyến sang cười nhếch môi, bất cần đời nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Đừng tự tiện suy diễn vậy chứ Tổng Giám đốc Trương.”
Trương Sùng Quang vẫn cứ nhìn cô.
Hoắc Tây mất kiên nhẫn, nhẹ nhàng hất tóc rồi đi vào.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!