Hoắc Tây đấy cậu ra.
Trong phòng ngủ tràn đầy hơi thở đàn ông, cô chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, đấy cửa sổ này ra là sân vườn quen thuộc, cô lớn lên ở nơi này, tất cả đều quen thuộc.
Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, cậu nói đi là đi, nói về là về, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Đúng, tôi tin rằng cậu thật lòng quay đầu cũng thật lòng có chút thích tôi, nhưng vậy thì đã sao, đối với tôi mà nói sự theo đuổi của cậu là một gánh nặng, nói trắng ra là cậu đang quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”
Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới bên cạnh cô.
Cậu nghe thấy cô nói: “Trước khi cậu về, tôi sống rất yên ổn, phụ nữ cũng không nhất thiết phải kết hôn!”
Những thứ này cậu đương nhiên biết.
Cô không kết hôn, với điều kiện của cô, muốn cuộc sống như thế nào cũng có.
Cô muốn bao nhiêu chàng trai xinh đẹp thì có bấy nhiêu.
Thế nhưng, cho dù đê tiện vô sỉ, làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn đi nữa, Trương Sùng
Quang vẫn không muốn buông cô ra.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, mặt dán sát vào sau bờ vai mỏng manh của cô.
Hoắc Tây khẽ thở dài: “Tôi muốn nghỉ ngơi! Trương Sùng Quang, cậu đừng làm ầm ĩ nữa, quá khó coi.”
Vừa dứt lời.
Trương Sùng Quang bỗng nhiên bế cô lên, bế kiểu công chúa, Hoắc Tây ngây người, đánh mạnh lên vai cậu một cái: “Buông tôi ra!”
Trương Sùng Quang mở cửa.
Một cơn ớn lạnh ập đến khi cậu bước trên lối đi nhỏ, Hoắc Tây sợ lạnh trốn vào lòng cậu.
Trương Sùng Quang cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt tiếp xúc nhau làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hoắc Tây nhìn cậu chằm chằm.
Trương Sùng Quang không thể dằn lòng mà hòn lên môi cô một cái, sau đó cả hai người đều ngây dại.
Cho dù họ đã từng xảy ra quan hệ, từng làm tất cả những chuyện thân mật của nam nữ, nhưng một nụ hôn khẽ khàng như vậy, lại gợi lên rất nhiều hồi ức.
Họ đã cùng đón sinh nhật lần thứ mười tám
của Hoắc Tây.
Mùa hè năm ấy, trong lều cắm trại, sau khi thổi xong ngọn nến trên bánh ngọt nhỏ, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô một cái, lúc ấy họ vẫn chưa ở bên nhau mà chỉ là bạn từ thuở bé.
Nhưng tình cảm lúc ấy, không gì có thế sánh bằng.
ít nhất Hoắc Tây cho rằng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Trương Sùng Quang.
Cô chưa từng nghĩtới, Trương Sùng Quang sẽ rời bỏ cô.
Một nụ hôn nhẹ, gợi lên chuyện cũ thời niên thiếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!