Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hai người nằm trên giường, giường còng chúa cao một mét năm, hai người trưởng thành ngủ rất chật chội.

Nhưng Trương Sùng Quang không quan tâm.

Cậu háo hức muốn lấy lại cảm giác thuở ban đầu, muốn đánh thức ký ức của Hoắc Tây.

Cậu ôm cô vào lòng, hơn nữa còn tản mái tóc dài của cô ra, từng chút từng chút chải vuốt.

Sức lực của nam nữ khác nhau, Hoắc Tây không thể ngăn cản, cô cũng không muốn làm ầm ĩ khiến người trong nhà biết, cô cổ ý chọc giận cậu: “Ngây thơ như vậy làm gì?”

Tay Trương Sùng Quang nắm gáy cô.

Cậu cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn sao? Nếu cậu muốn, tôi có thế thỏa mãn cậu!”

“Muốn mẹ cậu ấy!”

Hoắc Tây chửi ‘âm lên.

Trương Sùng Quang im lặng một lát rồi nói: “Bà ấy đã không còn nữa!”

Hoắc Tây quay đầu sang một bên, cũng không muốn xin lỗi cậu, trong chốc lát cô lại đá chân cậu: “Trương Sùng Quang cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra, chúng ta chẳng là gì của nhau mà lại ngủ ở trên một chiếc giường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”

“Chúng ta có thế kết hôn.”

“Kết cái mốc xì!”

Cậu cứng đầu như vậy làm Hoắc Tây tức muốn chết, cô mệt mỏi suốt một ngày thực sự đã không còn sức lực cãi với cậu nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Cậu muốn làm ấm giường thì cô tiếp nhận.

Hoắc Tây nhắm mắt lại.

Đầu cô tựa vào cánh tay rắn chắc của cậu, ánh đèn màu hồng nhạt dịu êm chiếu lên mặt cô, lại có thể nhìn ra một ít dáng vẻ khi còn bé.

“Hoắc Tây.”

Trương Sùng Quang lẩm bấm, nhích lại gần hôn cô.

Hoắc Tây mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng, tay của cô đã bị tay cậu siết chặt.

Nụ hôn này vừa dịu dàng lại vừa phóng

đãng.

Hoắc Tây ngửa đầu nhìn người đàn ông phía trên, dường như đã qua mấy đời, cô và Trương Sùng Quang đang làm loại chuyện này.

Ngay căn phòng từng ngủ chung hồi nhỏ.

Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô không mạnh mẽ như bình thường, Trương Sùng Quang nhịn không được hôn tiếp.

Chiếc giường nhỏ hẹp không chịu nổi sự giày vò của cậu.

Cậu cũng không muốn ở một nơi như thế này muốn cô triệt đế nên cậu chỉ vuốt ve để cô thoải mái mà thôi.

Ban đêm, càng ngày càng khuya…

Hoắc Tây đấy cậu ra.

Cô đưa lưng về phía cậu, lẳng lặng nằm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement