Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Tây quay về phòng thay quần áo.

Trương Sùng Quang đi vào, đầu cô không hề ngoảnh lại: “Tôi thay quần áo mà cậu cũng phải xem?”

Nhưng cô đã đánh giá thấp độ dày da mặt của cậu.

Trương Sùng Quang ôm nhẹ cô từ phía sau, giúp cô cài khuy áo lót, hiển nhiên cũng chiếm được chút ích lợi. Mặt cậu cuối cùng chôn trong gáy cô: “Ở nhà không tốt sao? Tôi làm cơm Ý cho cậu ăn.”

Hoắc Tay nghiêng mặt: “Hôm nay tôi muốn ăn đồ Thái Lan.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt cậu, khoác thêm áo khoác ngoài chuẩn bị đi.

Trương Sùng Quang tâm trạng vẫn rất tốt tiễn cô đến cửa: “Vậy tôi ở nhà làm việc! Về sớm một chút, tôi nấu cho cậu chút rượu hoa quả nữ nhi hồng.

Hoắc Tây cúi đầu đổi giày, cũng không biết có nghe rõ không.

Chỉ là lúc cô rời đi không khỏi không nhìn lại Trương Sùng Quang, cậu nhận được cuộc gọi, đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện, trên

người là đồ ở nhà nhưng vẫn đẹp trai anh tuấn, giống như… bổ của cô vậy.

Hoắc Tây yên lặng nhìn.

Bỗng nhiên Trương Sùng Quang quay đầu, người trong điện thoại vẫn còn nói chuyện, nhưng cậu đã không còn nghe rõ.

Cậu chỉ nhìn Hoắc Tây.

Cậu muốn hỏi cô một chút, vì sao lại nhìn cậu như vậy, có phải vẫn còn tình cảm với cậu hay không.

Hoắc Tây không nhìn nữa, mở cửa rời đi.

Cửa đã đóng, nhưng Trương Sùng Quang vẫn nhìn theo một lúc lâu…

Hoắc Tây tựa mình trên cửa.

Cô rũ mắt, liếm khẽ môi dưới căng mọng, trong lòng có chút lo lắng.

Cô không nên tiếp tục như vậy với Trương Sùng Quang!

Vì lý do này nên khi cô đi dạo phổ với Lục Huân và Lục Tiếu u cũng không mấy thoải mái.

Tiểu Lục u ôm lấy cánh tay cô, nồng nhiệt hôn nhẹ, lúc tới cửa hàng bánh ngọt còn mát xa cho cô.

Hoắc Tây túm lấy tay cô gái nhỏ.

Cô than nhẹ: “Ai da, nhìn mấy cô gái nhỏ như

hoa như ngọc giống mấy đứa, chị có cảm giác như mình đã bảy tám mươi tuổi rồi!”

Tiểu Lục u nháy mắt: “Nhưng mà tối hôm qua chị còn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui, mợ cũng sắp hoa mắt, cậu mới nói: Hoắc Tây đúng là gan to hơn trời mà! Còn thằng nhóc Trương Sùng Quang nữa, làm phản rồi, hai đứa nó không rõ ràng mà cứ ngủ với nhau như vậy, ôn Noãn, em không quan tâm sao?”

Tiểu Lục U diễn tả sống động như thật.

Lục Huân tính vốn hướng nội, mím miệng cười.

Hoắc Tây thấy mất mặt, trừng mắt với Tiểu Lục U: “Đúng là nên khâu miệng nhóc lại mà!”

“Chị không nỡ!”

Tiếu Lục U nghiêng qua bên người cô: “Chị! Trương Sùng Quang bây giờ là người như thế nào! Có thể chinh phục được chị, vậy thì phần cứng lẫn phần mềm đều là hàng tốt nhất!”

Hoắc Tây uống nước trái cây, nói mập mờ: “Là người đẹp trai nhất!”

Tiếu Lục u ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt mê mấn.

Cô bé lặng lẽ xây dựng couple.

Nhưng Hoắc Tây nói tiếp: “Chỉ tạm thời thòi, không chắc chắn! Qua vài ngày nữa cậu ấy sẽ

dọn ra ngoài.”

Tiếu Lục u mất bình tĩnh: “Như vậy sao được! Nước phù sa còn không chảy ruộng ngoài! Chị, chị phải giống như anh trai em vậy, phải đòi lại cả gốc lẫn lãi! Chị xem, hiện tại chị Lục Huân đã là của anh ấy, tài sản sau này của chị ấy hay là của mấy đứa nhỏ bị ăn đến không nhả xương kia kìa!”

Mặt Lục Huân hơi hơi đỏ.

Chỉ là nhìn Tiểu Lục u vui vẻ, cô không nỡ trách móc cô bé.

Hoắc Tây vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục U: “Ha ha! òng ngoại với cô không phải đưa ra rất nhiều hay sao! Chị thấy Lục Thước chính là đồ bồi thường thì có!”

Lục u ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement