Hoắc Tây hằng giọng: “Cậu chơi vui vẻ nhỉ! Giám đốc Trương, làm sao, cậu không có bạn bè nên mới bám lấy tôi như vậy à! Ai, điều này đúng là làm cho người ta đồng cảm!”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Đúng vậy, tôi chỉ có cậu!”
Hoắc Tây bị cậu kích thích, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Một lát sau, Trương Sùng Quang gửi cho cô một tấm ảnh chụp, là một bàn đồ ăn Thái Lan.
Nhìn cũng rất đàng hoàng.
Trong nhà có một người đẹp trai còn có một bàn đồ ăn toàn là món cô muốn ăn, chỉ nghĩ lại thôi, cũng khiến cho lòng người rung động!
Hoặc Tây cố gắng nhịn.
Cuối cùng cô quyết định đi thăm Bạch Khởi.
Tính một chút, cũng đã một tuần cô không gặp cậu ta, cô hy vọng có thể duy trì mối quan hệ đơn giản với Bạch Khởi, sau khi cậu ta hồi phục
có thế quay phim bình thường làm quen bạn gái mới, sau đó bước vào con đường hòn nhân đúng đắn.
Thứ Bạch Khởi muốn, cô đã trao hết cho Trương Sùng Quang từ lâu.
Hoắc Tây mua một bó hoa, cùng với hoa quả.
Tới bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh Vip, Bạch Khởi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Đồ ăn trên bàn bên cạnh chưa hề động đũa.
Hoắc Tây hơi thở dài, cô đi qua ngồi xuống: “Sao lại không ăn cơm? Ăn không hợp sao?”
Bạch Khởi quay đầu lại.
Cậu ta lẳng lặng nhìn Hoắc Tây thật lâu, nhẹ giọng nói: “Không phải chị sống chung với Trương Sùng Quang sao?”
Hoắc Tây không muốn nói dối Bạch Khởi.
Cô châm chước nói: “Tôi không phủ nhận, tôi có tình cảm với cậu ấy!”
Đôi mắt Bạch Khởi có chút ửng đỏ.
Hoắc Tây ngồi xổm xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta, nhẹ giọng nói: “Bạch Khởi, cậu nên tìm một người con gái phù hợp với cậu! Kết hôn, sinh con, xây dựng một gia đình êm ấm!”
Không phải cô không suy nghĩ đến Bạch
Khởi.
Chỉ là Bạch Khởi cần toàn bộ tình yêu, cô không cho được, vậy nên ý nghĩ mới dâng lên trong đầu đã bị Hoắc Tây bác bỏ.
Đối với cô, Bạch Khởi giống như đứa nhỏ chưa trưởng thành do cô nuôi lớn.
“Ăn cơm, được không?” Hoắc Tây dịu dàng nói với cậu ta.
Giọng nói của Bạch Khởi khàn khàn: “Đói bụng thì tôi sẽ ăn! Chị đi đi, tôi rất ổn.”
Hoắc Tây nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống trên chiếc tủ cạnh đầu giường.
ở bên trên, có một vài tấm ảnh.
Đều là ảnh cô cùng với Trương Sùng Quang, thậm chí có vài tấm là Trương Sùng Quang đặt cô trên thân xe, trông vô cùng thân mật.
Hoắc Tây cầm lên xem: “Cậu phái người theo dõi tôi?”
Cô ném ảnh chụp tới trước mặt Bạch Khởi.
Bạch Khởi nhặt ảnh lên, vẻ mặt giận dữ chưa từng có trước đây: “Đúng! Tôi theo dõi chị! Tôi nhớ chị muốn phát điên rồi, chỉ là tôi không dám gọi điện cho chị, tôi sợ chị thấy tôi phiền, tôi sợ chị cảm thấy tôi không trưởng thành bằng hắn, tôi sợ chị cảm thấy là tôi…Phá hỏng chuyện tốt của chị!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!