Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Lục Thước không nói thêm gì.

Cậu ấy cầm chi phiếu rồi vội vàng rời đi, khi ngồi trong xe, cậu gọi điện thoại cho Trương Sùng Quang.

Cậu khách sáo nói lời cảm ơn, khách sáo gọi anh Sùng Quang.

Sau đó, cậu muốn trả lại chi phiếu cho Trương Sùng Quang.

Trương Sùng Quang đang ở sân bay, bên kia có chút ồn ào: “Lục Thước! Bỏ Hoắc Tây qua một bên, chẳng lẽ giữa chúng ta không còn giao tình gì? Là cậu không tin anh thật lòng với Hoắc Tây, hay là cậu còn ghi hận chuyện năm đó? Lục Thước, mấy năm nay tôi vẫn rất muốn gặp mặt nói chuyện với cậu.”

Cậu ăn nói rất tốt, nói cũng rất nhiều.

Lục Thước cuối cùng cũng nhận lấy phần tình cảm này, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Bên kia, Trương Sùng Quang mỉm cười.

Buổi tối, Hoắc Tây về nhà rất sớm.

Chưa tới 7 giờ, căn hộ có chút trống trãi, cô tạm thời vẫn chưa quen được.

Cô ngã mình trên sô pha rồi nghĩ: “Quả nhiên con người vẫn là động vật sống bầy đàn!”

Nhưng mà trước đây một mình cũng vẫn ốn mà!

Hoắc Tây bắt đầu tìm chút việc để làm.

Cô làm bữa cơm đơn giản theo hướng dẩn, nhưng thực sự không ngon lắm, chỉ ăn hai miếng đã phải gọi thêm một phần bò bít tết ở khách sạn năm sao.

Trong lúc chờ thịt bò, cô rót cho mình một ly rượu vang, mở nhạc.

Cô nhiều lần tự nhủ rằng, cô rất thích loại xa hoa yên tĩnh như vậy!

Nhưng lúc thịt bò được giao đến, cô ăn loại bít tết mắc nhất, uống loại rượu quý nhất, ở căn hộ cao cấp nhất, nhưng vẫn cảm thấy không mấy vui vẻ…

Cuối cùng cô biết, là bởi vì nơi này không có Trương Sùng Quang.

Cô cầm điện thoại trên tay, do dự hồi lâu, vẫn không gọi đi.

Hoắc Tây ném điện thoại đi…

Tiểu Hoắc Tây, mày thật thiếu kiên nhẫn! chỉ

là ngủ vài lần thôi, sao lại cho là thật thế!

Trương Sùng Quang trở về đúng lúc.

Cửa mở lách cách, cậu thấy Hoắc Tây đang nằm trên ghế sô pha, bộ dáng trông như sắp chết.

Một đôi chân dài đung đưa trên tay vịn ghế sô pha.

Vốn dĩ cực kỳ đẹp mắt, nhưng trong mắt cậu lại trông vô cùng đáng yêu, như là quả anh đào nhỏ vậy.

Hoắc Tây nghe tiếng cửa mở, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trương Sùng Quang cũng vậy.

Lúc lâu sau, cậu mới đưa đồ trong tay ra: “Tôi mua cho cậu một phần dồi trường, là nơi mà cậu vẫn luôn thích ăn.”

“Cậu vẫn còn nhớ rõ à!”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement