Bờ môi Hoắc Tây run rấy.
Trương Sùng Quang tới gần cô, cậu gần như ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Hoắc Tây, cậu nói đúng, không phải tôi lấy Lục Thước ra đe dọa cậu, tôi lấy chính mình ra đe dọa cậu!”
Cổ họng mảnh khảnh của Hoắc Tây không ngừng run rẩy.
Cô mãi mãi không thế quên được lúc trước mẹ của Trương Sùng Quang đã chết như thế nào.
Bà nhảy xuống từ nhà cao tầng.
Trong máu của Trương Sùng Quang cũng chảy cái gien điên cuồng này.
Trong quá khứ, cô chưa từng biết đến,
Bây giờ cô đã thấy rồi, Trương Sùng Quang không gì khác một tên điên, là một tên cờ bạc!
Hoắc Tây nói ra một câu: “Nếu như tôi không chấp nhận thì sao!”
Trương Sùng Quang cười: “Vậy tôi cũng không còn gì để mất nữa! Hoắc Tây… Thật ra những năm đó ở nhà tôi rất vui.”
Sự phản bội lúc còn nhỏ làm cậu mất đi cô.
Dù cậu đã nói một ngàn lần, cậu chỉ thích cô, cô cũng không tin.
Trương Sùng Quang nghĩ, nếu như chưa từng có được thì cuộc sống đã không khó khăn đến vậy rồi.
Nhưng cậu đã từng có được Hoắc Táy.
Bọn họ đã từng tốt đẹp đến thế, nếu không phải tối hôm đó cậu tát cô một cái, bọn họ cũng có thể sinh ra một đứa con…
Cậu cười đế Hoắc Tây xuống xe.
Cuối cùng Hoắc Tây bùng nổ: “Trương Sùng Quang, tên điên này! Cậu đừng có dọa tôi! Cậu sống hay chết tôi cũng không quan tâm đến thế đâu!”
“Thật sao?”
Cậu vần cười nhạt.
Hoắc Tây tát cậu một cái, làm hiện cả năm ngón tay trên khuôn mặt trắng nõn kia.
Nhưng Hoắc Tây khóc.
Cô cảm thấy người cô hận nhất trên đời này chính là Trương Sùng Quang!
Rõ ràng là cậu không tốt, rõ ràng cậu đã phản bội tình cảm của bọn họ, rõ ràng cậu đã bỏ cô đi theo người khác, nhưng cậu vẫn dùng chính mình đến đế đe dọa cô…
Hoắc Tây tức giận lại tát cậu thêm mấy cái nữa.
Trương Sùng Quang lại cứ như không hề có cảm giác, cậu cứ dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Hoắc Tây nghẹn ngào: “Cho tôi xuống xe!”
Nhưng lần này Trương Sùng Quang không đồng ý, cậu không những không thả cô xuống xe mà còn ôm chặt lấy cô, đế cô lên tay lái, sau đó cậu ôm lấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy, cả người sát lại.
“Hoắc Tây, cậu vẫn yêu tôi đúng không?”
“Cậu cũng đau khố như tôi, đúng không?”
Cậu bắt đầu hôn cô, cô ấy đã khóc, chỗ nào cũng hòng.
Thật sự rất chật vật.
Nụ hôn này cũng không tốt đẹp gì!
Nhưng Trương Sùng Quang cũng không thèm để ý, đã rất lâu cậu không chạm vào cô rồi, cậu tham lam một lần hôn cô…
Hoắc Tây không đấy được cậu ra.
Cả người cô bị cậu ôm vào ngực, cứ như người sắp chết đuối, chỉ có thể bấu víu lấy cậu!
“Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi đi!”
Giọng nói cậu khàn khàn gợi cảm nỉ non bên tai cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!