Trương Sùng Quang nói xong rồi nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Cậu ngả lưng vào ghế ngồi, một lúc sau lại không nhịn được mà sờ nhẹ vào môi mình.
Nơi ấy, vần còn hơi ấm của Hoắc Tây.
Cậu rất nhớ cô, rất nhớ rất nhớ, nhưng đã quá lâu quá lâu cậu không có được người này rồi, cậu không thể chờ được nữa.
Trương Sùng Quang biết cậu có bệnh.
Chính cậu cũng thấy cậu không bình thường.
Nhưng cậu không muốn bình thường.
, chỉ cần Hoắc Tây trở lại bên cạnh cậu, bệnh của cậu sẽ khỏi ngay.
Cửa xe bị gõ mấy lần.
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn sang, sau đó ánh mắt cậu ngừng lại.
Ngoài xe là một người đàn ông hơn 50 tuổi, quần áo cũ nát, khuôn mặt đen kịt lại, nhưng Trương Sùng Quang vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông đó là ai.
Là bố của cậu.
Lúc đầu bố Trương Sùng Quang nghiêm mặt nhìn vào xe, sau khi Trương Sùng Quang và ông ta nhìn nhau một lúc thì cửa sổ xe hạ xuống.
Mắt của hai người đàn ông có chung dòng máu đối đầu.
Một người cao quý, một người chán nản.
Rất lâu sau, bố Trương bật cười: “Từ xa đã nhìn thấy con rồi! Đúng là con, Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang không nói gì.
Cậu lặng lẽ chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
Trong trí nhớ của cậu, bố của cậu là chủ của một công ty nhỏ, bình thường rất sĩ diện, thích ra vào một số chỗ ăn chơi, sau lại vì người phụ nữ khác mà phản bội mẹ cậu, làm mẹ cậu nhảy lầu.
Cậu đã từng rất hận ông ta.
Thật ra đến bây giờ vẫn hận, cậu không nghĩ đến việc gặp lại ông ta, càng không nghĩ người đàn ông này khi gặp lại lại bết bát như vậy.
Có lẽ chính là báo ứng đi!
Ánh mắt của Trương Sùng Quang làm bố Trương rất không thoải mái, quá xa lạ, không giống con của ông ta.
Ông ta can đảm nói: “Nếu không phải năm
đó bố cho con đi, con làm sao có ngày hôm nay? Sùng Quang, bố nghe nói con đã giàu rồi, có thế đi ngang thành phố B, ngay cả ông Hoắc nhìn thấy cậu cũng phải cung kính vài phần.”
Cuối cùng ông ta cũng không nắm chắc, lúc nói chuyện cũng giữ lại vài phần.
Ông ta chờ đứa con trai này của mình hiểu ra, cậu là người thông minh, hẳn cũng biết là phải trả ơn ông ta rồi.
Trương Sùng Quang lấy ví da ra.
Bên trong trừ thẻ còn có một xấp tiền, khoảng ba ngàn.
Cậu rút tiền ra đưa cho bổ Trương.
Bố Trương gật đầu một cái, cười: “Sùng Quang, con tính sai rồi à! Tốt xấu gì bố cũng từng nuôi con, con dùng một chút tiền này đuổi bố sao?”
Trương Sùng Quang cười lạnh: “Không cần sao, có thế trả lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!