Hoắc Tây khom lưng, cầm quyển sách lên xem sau một lúc cô lại nhìn về phía phòng sách.
Trương Sùng Quang không muốn sinh con, cậu muốn nhận nuôi?
Trong phòng sách truyền đến tiếng gọi điện, là Trương Sùng Quang đang gọi với bên nước Mỹ, giọng nói hơi thấp.
Hoắc Tây nhẹ nhàng để sách xuống, vẫn là đi tắm trước. Đợi cậu về phòng đã là mười giờ đêm rồi.
Hoắc Tây dựa vào đầu giường, ngơ người cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trương Sùng Quang đi qua, khom lưng hôn cô: “Sao không ngủ? Đang đợi anh?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Đang suy nghĩ vụ án!”
“Phải không? Anh tưởng rằng em đang nhớ anh!”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang có chút nhẹ, nói xong thì vào phòng tắm một lúc sau bên trong truyền đến tiếng nước chảy... Khi cậu ra chỉ vây khăn tắm, mang theo cả người hơi nước mát lạnh.
Vén chăn ra.
Trương Sùng Quang nằm bên cạnh Hoäc Tây, thuận theo áo ngủ sờ vào đồng thời hôn vai cô: “Không muốn ngủ thì làm chuyện khác!”
Hoắc Tây quay người lại không từ chối cậu.
Lần này Trương Sùng Quang rất nhẹ nhàng, cô ôm lấy vai cậu, ánh mắt ngậm nước nhìn cậu.
Có động tình, có trầm luân.
Trương Sùng Quang ghé qua hôn cô, giọng nói hơi khàn: “Nhìn anh như vậy thật sự khiến người ta không chịu được!”
Hoắc Tây ôm cậu hôn. “Trương Sùng Quang, anh có chuyện giấu em không?” “Chuyện gì?”
Có lẽ quá vui rồi nên giọng nói của cậu có chút nhẹ nhàng, khàn không ra bộ dạng gì.
Hoắc Tây nằm trên vai cậu nhịn không được cắn cậu một cái: “Anh có phải muốn nhận con nuôi! Anh đã chuẩn bị xong làm bố chưa? Nuôi con không... không giống như nuôi vật cưng đâu!”
Trương Sùng Quang đoán là cô đã nhìn thấy quyển sách đó.
Cậu cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Giọng nói của cậu mơ hồ: “Vậy thì không cần con nữa! Hoäc Tây, anh nuôi em như con, có được không?”
Hoắc Tây mềm mại hỏi: “Anh đối xử với con như vậy sao?”
Trương Sùng Quang cười rất thấp, sau đó không nói chuyện này nữa, thậm chí ngay cả lời cũng rất ít niý.
Trong không khí đây hơi nước ám muội. Mỗi hơi thở đều động tình...
Buổi sáng, bữa sáng là do Trương Sùng Quang làm, ăn sáng xong thì bọn họ lần lượt lên xe.
Trương Sùng Quang hạ kính nhìn Hoắc Tây cũng không nói gì. Hoắc Tây mỉm cười, chạy xe đi.
Đợi cô đi rồi, Trương Sùng Quang mới lấy một điếu thuốc, sau đó từ từ hút hết, lúc này mới khởi động xe.
Cậu trực tiếp chạy đến bệnh viện, làm tiểu phẫu đó. Sau phẫu thuật quan sát nửa tiếng, cậu đã rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!