Nhìn thấy cô, Trương Sùng Quang mở cửa xe. “Lên xel”
Hoắc Tây cầm túi công sở ngồi ở bên cạnh cậu, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Sao hôm nay lại qua đón em?”
Trương Sùng Quang nhìn xe phía trước, cười: “Bạn trai đến đón bạn gái rất lạ sao?”
“Nếu như rất lạu thì sẽ nghĩ thành phụ huynh đến đón bạn nhỏ tan làm!” Hoäc Tây đưa chân dài ra: “Sao lại có bạn nhỏ hai mươi tám tuổi chứ?” Trương Sùng Quang đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Ý trong mắt cậu không rõ, lúc sau cậu mới chậm rãi nói: “Thật ra ở một số thời gian nhất định, em thật sự khá nhỏ bé!
Sau đó cậu học theo dáng vẻ của Hoäc Tây. “Trương Sùng Quang đừng như vậy!”
“Trương Sùng Quang, anh đừng...”
Hoắc Tây dù mặt dày cũng không kiềm được sự trêu chọc này của cậu, cắn môi: “Trương Sùng Quang, anh thật sự là lưu manhl”
Ánh mắt của cậu thâm trầm: “Đúng chỉ lưu manh với eml”
Không đợi Hoäc Tây nói gì, cậu nói tiếp: “Hôm nay ăn cơm ở bên ngoài!” Hoắc Tây khá bất ngờ: “Chuẩn bị ăn gì?”
Trương Sùng Quang cười: “Đến rồi em sẽ biết!”
Kết quả cậu dắt cô đến một đường nhỏ, ở đó là lúc bọn họ cấp ba thường xuyên đến, đều là đồ ăn vặt.
Trương Sùng Quang dừng xe lại.
Hoắc Tây ngồi trong xe nhìn dòng người đi lại, khá cảm thán: “Mười năm rồi, ở đây còn là dáng vẻ ban đầu!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Trong mắt cậu có chút ướt át, một lúc sau cậu ôm đầu cô hôn một cái. “Hoắc Tây, anh rất vuil”
“Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn bên nhau!”
Hoắc Tây cười nhạt: “Bình thường anh không phải người đa sầu như vậy!”
Nói xong cô mở cửa xe: “Đi ăn thôi!”
Bình thường cô không phải món ăn thương vụ thì chính là người giúp việc trong nhà nấu, những thức ăn vặt này rất ít ăn, không khỏi ăn thoải mái, kết quả ăn có chút nhiều khi về ngồi trong xe sờ bụng.
Bình thường bằng phẳng bây giờ có chút tròn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!