Cậu rất nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Đại khái là mới tĩnh nên cả người cô đều mềm nhũn, không chút phản kháng mặc cho cậu sờ.
Sau đó Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô.
Sau một nụ hôn, Hoắc Tây mơ màng nói: “Trương Sùng Quang, hôm nay anh có chút lại”
Cậu cười, mở dây an toàn ra!
Bọn họ bên nhau khá lâu, thật ra ngủ cùng nhau cũng rất nhiều lần nhưng không bao giờ được nhẹ nhàng thoải mái như thế, cậu bế Hoắc Tây từ trong xe ra.
Cô cao nhưng lại rất nhẹ.
Người mềm nhũn cậu bế cô giống như về lại khi còn đi học.
Chạng vạng hôm đó, trong sân trường.
Hoắc Tây mười sáu tuổi lần đầu đến kinh nguyệt, đương nhiên cô không biết cũng không hiểu, nhưng lần đầu tiên của thiếu nữ dù sao cũng ngượng ngùng hơn như đồng phục ở trong trường của cô đều dính vệt máu, máu còn không ngừng chảy ra.
Hoắc Tây có chút sợ hãi.
Cô trốn dưới cây ở sân vận động, muốn đợi người khác rời đi mới về nhà.
Lúc đó tài xế của nhà họ Hoắc đợi ở cổng trường.
Trương Sùng Quang lên xe trước, không nhìn thấy Hoắc Tây đương nhiên hỏi: “Chú Triệu, Hoắc Tây đâu?”
Lão Triệu cười hà hà:”Cô ấy gọi điện kêu tôi đợi một chút!” Trương Sùng Quang nhíu mày. Cậu nhớ lớp của Hoắc Tây đã tan rồi mà, sao người còn chưa ra?
“Chú Triệu, cháu đi tìm cậu ấy!”
Nói xong, cậu mở cửa xe xuống xe lần nữa đi vào trong trường. Hôm đó là mùa hè!
Chạng Vạng, mặt trời nhuộm bầu trời thành màu đỏ, trên cây thỉnh thoảng lại mệt mỏi kêu lên, lá cây rơi!
Trương Sùng Quang đến phòng học tìm một vòng, không tìm được người! Đợi cậu đi qua sân vận động, cậu nhìn thấy Hoắc Tây.
Cô ngồi ở dưới cây, áo khoác đồng phục trên người che lại ở trên bụng, trên môi cắn một cọng cỏ nhỏ.
Lúc đó tóc dài của cô để xoã. Dài đến gần eo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!