Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang cầm điện thoại, muốn gọi điện thoại cho cô, muốn hỏi cô ở đâu, có phải còn ở trong căn hộ của bọn họ hay không, nhưng điện thoại còn chưa gọi thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Cậu nghĩ đó là phục vụ phòng.

Nhưng cửa mở ra thì ngây dại, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Thanh Liên.

Trương Sùng Quang nhìn chân cô ta đứng thẳng, cũng không bất ngờ như thế, nhiều năm trước Thẩm Thanh Liên ngã từ trên núi xuống, chân đã tàn phế, bác sĩ nói chỉ cần kiên trì phục hồi sức khỏe là có hi vọng khôi phục, nhưng cô ta không muốn.

Cô ta ngồi trên xe lăn và khóc suốt ngày.

Cuối cùng, Lâm Tòng cưới cô tal

Có lẽ chân của cô ta, cho tới bây giờ cũng không tàn phế, nhưng là thủ đoạn để trói chặt Lâm Tòng mà thôi!

Trương Sùng Quang chặn ở cửa, cũng không cho cô ta đi vào. Trên người Thẩm Thanh Liên mặc một bộ váy rất thanh thuần, tóc của cô ta cũng nhuộm lại màu đen, thẳng, mượt, vắt ở phía sau vai, nhìn có vài phần xinh đẹp khi còn trẻ.

Cô ta điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Sùng Quang: “Anh không mời tôi vào sao?”

Giọng điệu của Trương Sùng Quang không được tốt lắm: “Cô tới làm gì?” Nói xong, cậu muốn đóng cửa, nhưng Thẩm Thanh Liên lập tức bắt lấy cánh tay của cậu, cắn môi nói nhỏ: “Đừng đuổi tôi đi! Sùng Quang... nhiều năm như vậy,

chẳng lẽ anh còn không biết tâm ý của tôi đối với anh sao?”

Ánh mắt Trương Sùng Quang thản nhiên: “Những lời này, cô nên nói với Lâm Tòng!"

Môi Thẩm Thanh Liên khế run. Một lúc lâu sau cô ta mới nghẹn lời: “Nhưng người tôi thích là anh!”

Trương Sùng Quang dứt khoát nói rõ ràng: “Bây giờ tôi không có chút tình cảm nào với cô! Thẩm Thanh Liên...”

“Trương Sùng Quang!”

“Anh đã từng thích tôi! Tôi không tin anh chưa từng thích tôi!”

Thẩm Thanh Liên bỗng nhiên dùng sức ôm lấy cậu, mềm yếu lại ôm chặt lấy cậu: “Lúc chúng ta ở nước Mỹ tốt như vậy, anh đã nói anh thích một cô gái như tôi!"

“Có phải cô điên rồi không?” Trương Sùng Quang dùng sức đẩy cô ta ra.

Nhưng Thẩm Thanh Liên lại gắt gao ôm không buông, thanh âm của cô ta vỡ vụn: “Trương Sùng Quang, tôi yêu anh!”

Nói xong liền ngửa đầu, muốn hôn cậu! Ánh mắt Trương Sùng Quang lại dừng lại.

Cậu nhìn thấy Hoắc Tây, trên người Hoắc Tây vẫn là trang phục đi làm, trong tay là chiếc cặp công tác.

Cô dựa vào vách tường, cũng không biết nhìn bao lâu.

Trương Sùng Quang dùng sức đẩy, chân Thẩm Thanh Liên không giữ chắc, cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt đất... Cô ta khẽ nhíu mày: “Đaul”

Một luồng máu tươi, từ chân cô ta, chậm rãi chảy xuống.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement