Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Không khí lập tức trở nên căng thẳng .

Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Liên, hỏi một câu không thể ngờ tới: 'Không phải con của Lâm Tòng đúng không?”

Gương mặt của Thẩm Thanh Liên lộ rõ nét kỳ lạ. Họ nhìn chằm chằm nhau, chuyện này thật là hoang đường.

Trương Sùng Quang nghĩ, giữa cậu và Thẩm Thanh Liên chỉ từng có một khoảng thời gian yêu nhau bình yên lúc trẻ, chẳng có gì đi xa hơn thế.

Không thể tính vào!

Nếu không phải Thẩm Thanh Liên hồ đồ, thì cô ta và Lâm Tòng đã là một cặp vợ chồng hạnh phúc, và sẽ chẳng liên quan gì tới Trương Sùng Quang nữa.

Ánh mắt của Trương Sùng Quang đăm chiêu, thậm chí còn mang theo một chút sự khinh bỉ khó thấy.

Nhưng Thẩm Thanh Liên đã nhận ra điều đó.

Cô ta nhẹ nhàng cười một cách chua chát và bất lực: "Trương Sùng Quang, thực ra anh đã đoán được đứa bé này là của ai rồi phải không?”

Trương Sùng Quang cười lạnh nhạt: "Liên quan gì đến tôi?"

Nói xong, cậu bước đến cửa, chuẩn bị rời đi.

Khi cậu gặp Thẩm Thanh Liên, họ đều là những đứa trẻ, cô ta cũng giống như †ên của mình, như một bông sen trong sạch, tinh khiết. Nhưng đến bây giờ, cô ta lại trở thành một con rắn hoa lạnh lẽo và kinh tởm.

Trương Sùng Quang không có ý định dính vào.

Khi tay cậu nắm chốt cửa, Thẩm Thanh Liên bất ngờ cất lên giọng nói đứt quãng: "Đứa bé là con của bố anh!"

Sau nói xong, trái tim của cô ta như muốn vỡ ra.

Giọng nói của cô ta cũng không còn bình tĩnh: "Trương Sùng Quang, anh phải chịu trách nhiệm!"

Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn xuống tay mình đang cầm tay nắm cửa, gân xanh nổi lên, như cơn giận đang bùng lên trong lòng cậu!

Sau một khoảng im lặng, cậu gắn giọng: "Thẩm Thanh Liên! Trước khi đưa ra quyết định này, cô có biết bố của tôi là ai không? Tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với ông ấy rồi! Bây giờ bố của tôi là Hoắc Minh!"

"Không thể nào!" Giọng của Thẩm Thanh Liên trở nên hoảng loạn.

Cô ta không muốn tin, làm thế nào cô ta lại không biết rõ về cậu được chứ?

Nhưng Trương Sùng Quang không muốn dính líu nhiều vào cô ta, cậu lạnh lùng nhìn cô ta, mở cửa và chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên cơ thể cậu bị ai đó ôm chặt.

"Trương Sùng Quang, anh đừng đi!"

"Anh hãy nghĩ về đứa bé trong bụng em có quan hệ quyết thống với anh, anh có thể cảm nhận được không? Gó thể là một cậu bé khỏe mạnh hoặc là một cô bé dễ thương, Trương Sùng Quang... Chúng ta cùng nuôi nó lớn nhé?”

Thậm chí, cô ta còn nắm tay cậu để đặt lên bụng mình. Nhưng Trương Sùng Quang giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại.

Cậu nghiến răng nói: "Thẩm Thanh Liên, cô còn biết xấu hổ không? Cô còn dám cư xử như vậy sao?”

Thẩm Thanh Liên nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập đau thương.

Cô ta có chút hoảng loạn: "Trương Sùng Quang, tất cả đều là vì anh! Em làm vậy thì có gì là sai? Yêu một người thì có gì sai? Rõ ràng là em đã chịu tổn thương, rõ ràng trước đây là em luôn ở bên anh, tại sao anh không có một chút tình cảm nào với em? Hoắc Tây có gì hơn em?”

Trương Sùng Quang nói bằng giọng chế nhạo: "Cô lấy tư cách gì mà muốn so với cô ấy?”

Người yêu của cậu thuộc kiểu đầu lạnh tim nóng.

Cô sẵn sàng cống hiến hết mình cho Lục Thước, chỉ để Lục Thước có thể giành được chiến thắng. Đối với em mình, cô luôn là một người chị hoàn hảo. Thậm chí là với cậu dù cho cậu là một người có chút vô tâm, cô vẫn dành tình yêu chân thành cho cậu. Cô ấy không dây dưa ràng buộc bất cứ ai.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement