Lúc ký tên, tay bố Lâm không ngừng run rẩy!
Ông ấy không nhịn được lại cho Lâm Tòng mấy cái tát!
“Nếu mẹ anh xảy ra chuyện gì thì anh cuốn gói đi đi vĩnh viễn đừng quay trở về nữa! Vì cái thứ đó mà anh còn không màng đoái hoài gì đến bố mẹ anh, thứ như anh nuôi làm gì nữa!”
“Con xin lỗi!”
Lâm Tòng không thèm để ý đến vết sưng tấy trên gương mặt mình, anh ta đứng ở cửa phòng mổ, lo lắng nhìn các y bác sĩ ra ra vào vào.
Giữa chừng bọn họ lại đưa ra một tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch cho bố Lâm ký, chân ông ấy như nhữn đi không còn chút sức lực khi nhìn thấy nó.
Lâm Tòng lấy một chiếc ghế cho ông ấy ngồi xuống, anh ta đứng ở trước cửa và dõi theo ánh đèn phòng phẫu thuật...
Thẩm Thanh Liên đến.
Cô ta ôm eo đi đến trước mặt bố Lâm, vừa định lên tiếng nói chuyện thì ông ấy đã quát lên, hai mắt long sòng sọc: “Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, mẹ Lâm Từ càng không muốn nhìn thấy mặt cô! Chúng tôi không phải người già cứng nhắc bảo thủ nhưng thực sự chúng tôi không muốn chào đón cô một chút nào! Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng mong bước chân vào nhà họ Lâm...trừ khi Lâm Tòng đưa cô cuốn gói đi nước ngoài, tôi cũng từ mặt nó luôn!”
Lâm Tòng kêu lên một tiếng.
Bố Lâm quay mặt đi không muốn nói thêm gì nữa.
Thẩm Thanh Liên nhẹ cắn môi, nói: “Lâm Tòng, anh đừng trách bố! Là do em chưa làm tròn bổn phận của mình, không hiểu hết tâm tình của bố và mẹ. Nhưng em thật lòng yêu thương anh mà, em muốn ở bên cạnh đến hết đời này!”
Cô ta quay sang nói với bố Lâm: “Bố có thể cho con một cơ hội được không?”
Bố Lâm hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Lâm Tòng gào đến khàn giọng, nói: “Trở về phòng bệnh!”
Thẩm Thanh Liên muốn hỏi ngược lại nhưng Lâm Tòng lại đề cao giọng, quát: “Mẹ tôi thành ra như vậy cô còn ở đây rào trước đón sau hải!”
Thẩm Thanh Liên kinh sợ, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lâm Tòng sẽ hung dữ với cô ta như vậy.
Chẳng phải lúc nào cũng nhường nhịn cô ta sao? Mẹ anh ta phải nằm phẫu thuật cũng có phải do cô ta đâu, là do tự bà ấy kích động quá mức không phải sao? Chuyện khi đó xảy ra cô ta còn chưa đến mức nghĩ quẩn trong lòng mà, trách bà ấy mong manh yếu ớt quá chứ trách ai đây!
Thẩm Thanh Liên gượng cười: “Vậy em...về trước.”
Lâm Tòng không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Thẩm Thanh Liên híp mắt tính toán.
Lâm Tòng là hy vọng cuối cùng của cô ta, cô ta nhất quyết sẽ không từ bỏ!
Chờ cho cô ta đi khuất, bố Lâm quay sang nói: “Người anh tìm cũng chỉ như thế này!”
Lâm Tòng không lên tiếng, anh ta đứng dựa vào tường, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật...
Bốn giờ sau, bác sĩ bước ra, tháo mặt nạ và nói: “Ca phẫu thuật coi như thành công nhưng sau này không được để bệnh nhân chịu kích thích như vậy nữa! Sau hai giờ quan sát, nếu không có chuyện gì thì chuyển bệnh nhân về phòng bệnh!”
Bố Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tòng thều thào hô: “Bố!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!