Hoắc Tây ngồi trong xe, Trương Sùng Quang đứng ngoài cửa xe. Ở giữa cách một chiếc cửa sổ của xe.
Trong không khí có mùi của cô, nó vừa làm Trương Sùng Quang mê đắm lại khiến anh phẫn hận.
Mê đắm cô, nhưng hận cô ở bên cạnh Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang cố hết sức bỏ qua sự tồn tại của Bạch Khởi, ánh mắt anh như điện nhìn chằm chằm Hoắc Tây: “Cô ở đây sao?”
“Sao vậy? Khu biệt thự này bị Tổng Giám đốc Trương mua rồi sao?”
“Đúng là không có! Chỉ là tôi thấy thật trùng hợp!”
Hoắc Tây cười nhạt nhẽo: “Đúng là trùng hợp thật! Bây giờ Tổng Giám đốc Trương có thể nhường đường không? Chúng tôi phải về nhà.”
“Về nhà!” Trương Sùng Quang nhấm nuốt nhắc lại hai từ này.
Anh bỗng dưng bật cười, nghiêng người đi đến, gần như ghé sát vào tai Hoắc Tây: “Chúng ta cũng đã từng có nhà! Chúng ta thậm chí còn có hôn ước.”
“Đã không còn từ lâu rồi!” Hoắc Tây lạnh lùng, cô dặn tài xế: “Đi vòng sang bên cạnh đi!”
Nhưng Trương Sùng Quang lại trở lại xe, lái xe tránh sang, dáng vẻ rất nhẹ nhàng phong độ.
Chỉ là mắt của anh cực kỳ u ám.
Anh ngồi trong xe nhìn xe Hoắc Tây rời đi, lặng lẽ nhìn một lúc lâu rồi mới để điếu thuốc lên môi.
Một lúc sau, anh lại không nhớ nữa.
Người anh nặng nề ngã trên ghế dựa, anh nghĩ, đây chính là sự gặp lại của bọn họ.
Ngoài xe, vang lên tiếng leo trèo. Trương Sùng Quang mở cửa xe, thấy một con chó đốm nhỏ ở chỗ thư ký. Thư ký ngại ngùng nói: “Hình như nó ngửi được mùi của ngài rồi!”
Trương Sùng Quay quay người ôm lấy con chó nhỏ hai tháng tuổi ấy, chó con tựa vào ngực anh, liếm láp tay anh, nhìn dễ thương đáng yêu.
Trương Sùng Quang nhớ đến Hoắc Miên Miên.
Con gái của anh và Hoắc Tây.
Hôm nay anh gần như dồn hết sự chú ý lên người Hoắc Tây, bé con ấy anh còn chưa thấy rõ ràng, chỉ biết là da rất trắng, tóc màu nâu như anh thích... Mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, thoáng chốc, anh cứ tưởng nhìn thấy Hoắc Tây khi còn bé.
Trương Sùng Quang rất muốn ôm cô bé một lần, nhưng bây giờ anh chỉ có thể ôm một con chó nhỏ!
Anh để con chó lên đầu gối, một tay lái xe về nhà.
Xe dừng lại, lại nhận ra nhà của Hoắc Tây và anh ở trước sau, dù cách mấy chục mét nhưng chỉ cần muốn thì vẫn có thể thấy được tình hình của bên đối diện.
Trùng hợp thật đấy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!