Người giúp việc trở về cùng, mỉm cười nói: “Cô bé trông thấy một con chó nhỏ ở biệt thự đối diện, có vẻ rất thích? Chủ nhân bên kia nhìn cũng rất danh giá, là
một người đàn ông anh tuấn.”
Hoắc Tây cười nhạt, cô dịu dàng hỏi Miên Miên: “Là con chó nhỏ như thế nào, chúng ta cũng nuôi một con có được không?”
Hoắc Miên Miên lắc đầu. Cô bé không muốn nuôi, cô bé chỉ thích con ở nhà đối diện thôi.
Hoắc Tây hiểu được suy nghĩ của cô bé nhưng không đâm thủng, cô chỉ hôn bé con rồi bảo người giúp việc đưa cô bé đi chơi.
Cô tự lên tầng sắp xếp đồ đạc.
Bây giờ đang là đầu hè, không cần mặc nhiều, đồ đạc hầu hết cũng là quần áo của mùa này.
Tròn bốn cái vali to, Hoắc Tây sắp xếp từng cái vào trong phòng để đồ.
Dù Miên Miên đã ba tuổi nhưng vẫn ngủ với cô.
Váy nhỏ của cô bé được treo đầy một ngăn tủ.
Cửa phòng ngủ bị gõ mấy lần, Bạch Khởi đi vào, cậu ta dựa ở cửa phòng để
đồ nhìn một lúc, nhạt nhẽo nói: “Chị chỉ mang theo quần áo mùa hè à! Sao vậy... Chuẩn bị đi trước mùa thu sao?”
Hành động sắp xếp của Hoắc Tây dừng lại, sau đó gật đầu: “Đúng là có quyết định này! Nếu thuận lợi thì xong chuyện ở đây rồi đi luôn! Cậu và Miên Miên ở nước Anh khá tốt.”
Bạch Khởi đột ngột lại gần.
Cậu ta kề sát sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Thật ra chị không cần quan tâm đến tôi! Người thân của chị ở đây, chị và Miên Miên ở lại đây cũng tốt! Về những người khác... Tôi nghĩ anh ta cũng không thể ép buộc chị được.”
Đã qua ba năm, Bạch Khởi trưởng thành hơn không ít.
Cậu ta cũng là một người thanh niên ít nói, ít giao du với bên ngoài, rất thích ở nhà.
Cậu ta không hề xuất hiện trước truyền thông, cậu ta không còn là ngôi sao mà chính là người thân của Hoắc Tây.
Cậu ta gần cô như vậy, thật ra là rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi thơm trên người cô, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, những thứ này làm cậu ta khát vọng.
Nhưng dù có khát vọng, cậu ta cũng không dám chạm vào.
Làm bạn là điều duy nhất cậu ta có thể làm!
Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng muốn sống ở nước Anh! Tôi thấy rất tốt.”
Ánh mắt Bạch Khởi nóng lên một chút.
Nhưng ngọn lửa nhỏ ấy chỉ sáng lên trong phút chốc rồi lại tắt ngấm đi, cuối cùng, không còn lại gì ngoài một nụ cười đắng chát.
Hoắc Tây mở cửa sổ sân thượng ra. Cô muốn đi ra ngoài để hít một chút không khí của thành phố B.
Đã ba năm rồi, ba năm cô chưa trở về, ngày mai cô muốn đưa Miên Miên về nhà gặp bố mẹ.
Bỗng dưng, ánh mắt cô ngừng lại.
Cô thấy Trương Sùng Quang, anh đứng ở sân thượng đối diện, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, con mắt nhìn cô chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!