Trương Sùng Quang đưa tay lên khế chạm vào, dáng vẻ không chút để ý: “Bị bố đánh!”
Hoắc Tây cũng đoán được, nhưng lời của anh quá mức mập mờ, nên cô cũng không trả lời lại.
Cô chỉ khẽ gật đầu, giống như những người quen bình thường, sau đó đi lướt qua anh.
Trương Sùng Quang nắm lấy tay cô. Anh nghiêng đầu, giọng nói rất nhỏ: “Anh không tin em sẽ quên! Không tin em sẽ quên những ngày chúng ta ở chung với nhau, quên mất chúng ta đã từng đi dạo ở đây, anh càng không tin Bạch Khởi có thể hoàn toàn thay thế anh.”
Hoắc Tây rủ mắt xuống, dịu dàng nói với anh: “Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục!”
Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng kéo tay anh ra: “Ở đây rất đông người, em không muốn mất mặt!”
Nói xong, cô liền rời đi.
Trương Sùng Quang trống rỗng đứng yên tại chỗ, một lát sau anh mới quay đầu lại, giọng nói cũng lớn hơn ban nấy: “Anh ở chung cư! Em có tới không?”
Bước chân của Hoắc Tây dừng lại, sau đó cô lại đi nhanh hơn lúc nấy.
Trương Sùng Quang nhìn theo bóng dáng của cô, yết hầu m chuyển động.
Anh không còn lòng dạ nào nữa, chỉ tùy tiện mua vài thứ rồi tính tiền, lúc xếp hàng, anh nhìn thấy Bạch Khởi... Hoắc Tây và cậu ta sánh vai đi cùng nhau, Bạch Khởi nghiêng đầu sang nhìn Hoắc Tây, sau đó mỉm cười lấy hai hộp kế hoạch sinh sản trên kệ hàng xuống.
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm.
Một lát sau, anh bắt đầu hít thở nặng nề, nhanh chóng đẩy xe hàng đi qua bên cạnh.
Không muốn mua gì nữa.
Anh chạy trối chết, hoa quả và thức ăn anh đã chọn đặt ở trong xe cứ thế nằm ở trong xe đẩy như những đứa trẻ mồ côi.
Bạch Khởi nhìn về hướng anh rời đi.
Cậu ta từ từ đặt hai hộp đồ vào vị trí ban đầu của chúng, khẽ than: “Hoắc Tây, chị hà tất phải như vậy!”
Hoắc Tây cúi đầu xuống.
Tâm trạng của cô cũng không tốt, cô phải tiếp cận Trương Sùng Quang, nhưng cô lại không muốn cho Trương Sùng Quang hi vọng, cũng không muốn dây dưa với câu, khiến anh cho rằng cô là một người phụ nữ không tốt, như vậy quả thực rất tốt.
Cô cũng không muốn mềm lòng.
Bạch Khởi tính tiền, lúc chờ ở bãi đỗ xe, cậu ta khế lẩm bẩm: “Bây giờ chị cũng có thể hối hận được!”
Hoắc Tây ngồi lên xe, lắc đầu.
Bạch Khởi tựa lưng vào ghế, cậu ta lấy một điếu thuốc trong túi ra, thực ra cậu ta rất hiếm khi hút thuốc.
Nhưng bây giờ, cậu ta không nhịn được muốn hút một điếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!