Lúc hai người trở về biệt thự đã là bảy giờ tối, Miên Miên đã ăn tối từ sớm.
Bạch Khởi đặt đồ xuống, ăn cơm với Hoắc Tây, sau đó cậu ta tắm cho Miên Miên, kể chuyện cho cô bé.
Có một con chó tên là Tiểu Quang được đặt ở bên gối của cô bé.
Trên đầu con chó treo một túi hạt dưa, đôi mắt hé ra một đường, giống như cũng đang nghe kể chuyện.
Bạch Khởi cảm thấy con chó này tinh ranh giống như Trương Sùng Quang.
Miên Miên say sưa lắng nghe, cô bé ôm con chó nhỏ trong lòng, đôi mắt muốn nhắm nhưng lại không nhắm, có vẻ rất buồn ngủ.
Bạch Khởi đắp chăn lên cho cô bé.
Miên Miên bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: “Chú kia đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy chú ấy?”
Bạch Khởi sững sờ, cậu ta hoàn hồn lại mới nghĩ ra cô bé đang nói tới Trương Sùng Quang.
Có lẽ đây chính là tình cha con bẩm sinh.
Chung quy cô bé vẫn là giọt máu của Trương Sùng Quang, ngẫm lại cũng rất bình thường.
Bạch Khởi dịu dàng xoa mái tóc xoăn màu xanh của cô bé, thấp giọng nói: “Chú ấy đang bận làm việc! Chú ở với cháu có được không?”
Miên Miên thích cậu ta.
Cánh tay nhỏ nhắn ôm cổ cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Miên Miên thích bố nhỏ hơn.”
Bạch Khởi bật cười, nhưng trong lòng có hơi chua xót.
Cậu ta cúi đầu xuống khẽ hôn lên trán Miên Miên: “Chú biết rồi, bây giờ có thể đi ngủ rồi!”
Dỗ cô bé xong, cậu ta lại cứu Tiểu Quang khỏi vòng tay của cô bé, con chó nhỏ tự động nằm ngủ bên gối, ánh mắt đen ngòm nhìn sang Miên Miên, rõ ràng nó cũng thích cô bé này.
Bạch Khởi xoa lông nó.
Lúc đứng lên, cậu ta phát hiện Hoắc Tây đang đứng cạnh cửa, có lẽ cô đã đứng ở đó được một lúc.
Bạch Khởi hỏi: “Chị nghe thấy rồi à?”
Hoặc Tây bình tĩnh gật đầu, cô đi tới ngồi ở bên giường, khẽ sờ lên mặt Miên Miên.
Thật ra cô bé rất giống Trương Sùng Quang.
Bạch Khởi nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ, nếu có thêm một đứa bé nữa, Miên Miền sẽ không còn cô đơn như vậy nữa!”
Nếu ngày nào đó cậu ta không còn nữa, Hoắc Tây cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Thế nhưng cậu ta không muốn nói ra điều đó, cậu ta sợ Hoắc Tây sẽ buồn. Cuộc sống mây năm nay của cô rất không tốt.
Hoắc Tây không nói gì, chỉ là lúc đứng lên, cô khẽ ừ một tiếng.
Một tuần sau, bữa tiệc mừng sinh nhật 60 tuổi của một người nổi tiếng ở thành phố B, tất cả những người nên tới đều tới.
Sức khỏe Ôn Noãn không tốt, Hoắc Minh ở cạnh bà, bèn để cho Doãn Tư đi.
Hoắc Tây đi cùng Bạch Khởi.
Mặc dù cô đã rời khỏi thành phố B ba năm, nhưng những tin đồn liên quan tới cô vẫn còn, thật không ngờ, lần này quay về cô lại đi cùng Bạch Khởi, hơn nữa trông tình cảm của hai người cũng rất tốt.
Nhưng điều không ngờ là Lâm Tòng và Thẩm Thanh Liên cũng tới.
Mặc dù đã mặc bộ đồ tốt nhất, nhưng trông Thẩm Thanh Liên vẫn rất nghèo nàn, cô ta bước lên sân khấu đàn một bản piano.
Mặc dù mọi người võ tay, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chướng mắt.
Quyền lợi trong vòng tròn này không phải chuyện ngày một ngày hai, từ khi Thẩm Thanh Liên đàn xong bước xuống sân khấu, cô ta không ngừng rơi nước mắt, cô ta theo bản năng nhìn về phía chồng mình.
Lâm Tòng đang thân thiết với quả phụ của một phú thương.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!