Miên Miên bị bệnh rồi!
Vì vậy Hoắc Tây mới cần giống của anh!
Trương Sùng Quang dập thuốc đi, lau mặt một cái mạnh, anh rất muốn bây giờ đi hỏi người phụ nữ đó, hỏi cô có phải Miên Miên có chuyện không?
Nhưng anh vẫn không nhịn được mà là gọi một số khác —
[Giúp tôi điều tra một người! Ữm, con gái của tôi với Hoắc Tây, Hoắc Miên
Miên! Tôi muốn toàn bộ tài liệu của cô bé ở nước Anh, chủ yếu là các bệnh án của bệnh viện... càng nhanh càng tốt, tiền không có giới hạn.]
Cúp điện thoại, Trương Sùng Quang lại ngơ người ngồi ở đó rất lâu, lúc này
mới chạy xe đi.
Người ở bên nhận phí rất mắc. Hai mươi triệu, buổi chiều anh đã nhận được tài liệu.
Máu của Hoắc Miên Miên tồn tại chướng ngại tái tạo nào đó, cần có tế bào
cấy ghép phù hợp, cách tốt nhất chính là máu dây rốn.
Vì vậy Hoắc Tây lựa anh dù sao cùng cha cùng mẹ là hy vọng lớn nhất. Hoàng hôn.
Ánh sáng thông qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào trong phòng ngủ, có một lớp
sáng ở trên tài liệu, sáng chói lại dịu dàng.
Trương Sùng Quang im lặng ngòi.
Rất lâu, tài liệu trong tay anh rơi xuống thảm.
Anh hoàn hồn lại nhẹ nhàng nhặt lên, lại nhìn lần nữa.
Anh đã tìm chuyên gia thân hỏi về bệnh này, giống như kết quả điều tra. Trương Sùng Quang nghĩ bọn họ đúng là có một đứa con!
Nhưng, nếu như Miên Miên không bị bệnh có phải cô không về nữa không. Bởi vì hận anh, không cần gia đình nữa, cái gì cũng không cần.
Chính là vì cả đời không gặp anh!
Trong lúc nhất thời anh cũng không phân biệt được kết quả nào càng tệ hơn,
càng khiến anh không chấp nhận được!
Bên ngoài cửa sổ, vang lên tiếng cười của trẻ con.
Trương Sùng Quang hơi động đây, anh không tự chủ đẩy cửa ra ngoài ban công, nhìn một cái đã thất Miên Miên dắt theo Tiểu Quang chơi trên bãi cỏ.