Dì bảo mẫu có chút do dự nhưng bà ấy nghe lời đồn biết được anh Trương thật ra là bố của Miên Miên, cũng không ngăn cản.
Mặt nhỏ của Miên Miên khóc đến lấm lem,
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng kéo vớ liền quần của cô bé xuống, đầu gối bầm hết khá đau lòng.
Anh rất nhẹ nhàng nói: “Chú thoa thuốc cho cháu được không?” Miên Miên đẫm lệ, lại kêu đau.
Bộ dáng của cô bé rất giống Hoäc Tây lúc nhỏ, Trương Sùng Quang nhất thời phân biệt không rõ, thấp giọng nói: “Sợ đau giống như mẹ cháu vậy, yếu ớt!”
Anh bê cô bé lên, nói với bảo mẫu một tiếng.
Miên Miên ôm cổ anh, còn muốn bế Tiểu Quang, cánh tay khác của Trương Sùng Quang dắt theo chó con về nhà.
Biệt thự của anh yên tĩnh, lúc này không có một người giúp việc nào.
Anh ôm nhóc con ngồi ở trên sô pha, bản thân đi lấy hộp thuốc cúi xuống thoa thuốc cho cô bé.
“Có đau không?”
Miên Miên nhìn chú đẹp trai ở trước mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Miên Miên không đau nữa! Chú, mắt chú đỏ rồi.”
Cô bé muốn xoa giúp Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng bế cô bé lên đi lên lầu, mấy ngày trước anh kêu thư ký mua một số đồ trẻ em, cũng có áo ngủ quần ngủ.
Chân của Miên Miên bị thương, anh thay cho cô bé một cái quần thoải mái cùng với áo.
Mềm mại dễ chịu. Miên Miên nhỏ tiếng hỏi anh: “Chú vì sao chú lại tốt với cháu vậy?”
Trương Sùng Quang giúp cô bé mang giày dừng lại chút: “Bởi vì chú thích Miên Miên.”
Miên Miên thích anh.
Bởi vì anh tặng chó con cho cô bé, cô bé cứ ôm chó con không chịu về nhà.
Trương Sùng Quang xuất thần một lúc, bế cô bé xuống lầu muốn làm món ăn trẻ em cho cô bé.
Tài nghệ nấu nướng của anh tốt, thức ăn nấu ra vừa thơm lại vừa đẹp, Miên
Miên nhìn thấy kêu lên, một hơi ăn hết một phần khoai tây phô mai, cứ đòi muốn thêm. _
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!