Bên kia điện thoại, là văn phòng thám tử nổi tiếng trong nghề.
Giọng Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Giúp tôi tìm người, dự toán không có giới hạn cao nhất.”
Người bên kia nói vài câu.
Hoắc Doãn Tư cúp điện thoại, gửi tư liệu của An Nhiên qua, khi anh gửi tấm ảnh đó qua lại có hơi hoảng hốt, cuối cùng vân nhịn không được mà nhẹ nhàng sờ mặt cô.
Người trong tấm ảnh, cười đến mức đơn thuần ngốc nghếch!
Anh không biết người khác khắc cốt ghi tâm như thế nào, nhưng anh lại có cảm giác, những hồi ức đã trôi qua rất lâu của anh và An Nhiên đang chậm rãi mất đi.
Hoắc Doãn Tư theo bản năng muốn lưu giữ lại.
Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư chỉ dự định ở lại thành phố B năm ngày, nhưng vì tìm An Nhiên nên anh lại ở thêm mấy ngày nữa.
Chỉ là, vẫn không có tin tức của cô.
Người của văn phòng thám tử nói với anh rằng, An Nhiên cũng không sinh hoạt lâu dài ở thành phố B, lá thư kia có khả năng là nhờ người khác gửi, chỉ là vì không để anh phát hiện ra vị trí cụ thể của cô.
Cúp điện thoại, Hoắc Doãn Tư ngồi hồi lâu ở trong văn phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký Nghiêm ôm văn kiện chồng chất như núi tiến vào, xin lỗi cười: “Giám đốc Hoắc, đây là tài liệu cần dùng cho cuộc họp ngày mail”
Hoắc Doãn Tư khẽ nâng cằm, ý bảo cô ấy đặt ở chỗ đó.
Thư ký Nghiêm thấy anh tâm tình không tốt, đoán ra là bởi vì An Nhiên, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Hơn nửa năm trôi qua, An Nhiên bặt vô âm tín.
Cô ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nói: “Giám đốc Hoắc, bên ngoài tuyết rơi rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!