Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

An Nhiên nhìn, trong mắt có chút nóng.

Hồi ức về chiếc nhẫn kim cương này không hề tốt đẹp, cô không biết tại sao Hoắc Doãn Tư lại lấy nó ra.

Hoắc Doãn Tư biết cô đang nghĩ gì.

Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, vóc dáng anh cao bàn tay cũng lớn, hoàn toàn bao lấy tay cô, cứ như vậy nắm một hồi lâu mới thì thầm bên tai cô: “Là anh cố ý đặt làm.”

Mẫu duy nhất trên thế giới, chữ cái phía trên chính là ý nghĩa đó.

Anh và An Nhiên, chưa bao giờ là An Nhiên vội vàng ở cùng với anh, vẫn là anh muốn cô.

Giọng Hoắc Doãn Tư khẽ run: “Đeo vào cho anh, lần này chúng ta từ từ.”

Nói xong anh bắt được ngón tay mảnh khảnh của cô, từng chút từng chút đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa của cô, thật ra vốn là kích thước ngón áp út, nhưng An Nhiên gầy đi rất nhiều, ngược lại ngón giữa thích hợp hơn.

Đeo xong, anh hôn cô, hôn nhẹ một cái, ôm cô vào lòng.

Trước sau, cộng lại năm năm, giờ khắc này tâm tình cũng chỉ có chính bọn họ

An Nhiên thấp giọng nói: “Anh còn nói từ từ mà, Minh Minh...” Hoắc Doãn Tư cười khẽ một tiếng.

Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, hỏi: “Em không muốn? Tối hôm qua tức giận như vậy không phải cũng không từ chối sao?”

Phụ nữ đấu võ mồm với đàn ông, sẽ không chiếm được tiện nghỉ.

An Nhiên thông minh không phản bác, cô quay lại chủ đề vừa rồi: “Hoắc Doãn Tư, anh thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?”

Hoắc Doãn Tư không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.

An Nhiên bỗng nhiên có chút muốn khóc, mặt cô đè lên ngực anh, giọng nói có chút thay đổi: “Điều kiện tiên quyết là anh phải tôn trọng tôi, đối xử với tôi như một người bình đẳng!”

Cô và anh chênh lệch nhau nhiều như vậy, lại xa cách lâu như thế, nếu không phải anh kiên trì thì cô nghĩ cô tuyệt đối sẽ không chủ động, dù cho anh độc thân, dù cho bên cạnh anh không có những người khác.

Cô nói những lời này, Hoắc Doãn Tư cũng có chút xúc động.

Anh ừ một tiếng, vẫn ôm cô không buông tay, An Nhiên đẩy vài cái cũng không được.

Lúc này, người hầu ở biệt thự lên lầu gõ cửa: “Ngài, có chuyển phát nhanh của cô An.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn An Nhiên.

An Nhiên chống lên vai anh: “Tôi đặt.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement