An Nhiên nghiêng người hôn lên khóe môi anh ấy rồi nỉ non: “Anh từng đến văn phòng của em đúng không? Hoắc Doãn Tư...”
Mặt cô bị tấm chăn phủ lên.
Tiếp theo, giọng nói kiêu ngạo của người đàn ông vang lên: “Anh tới công ty
Ba ngày sau, Lâm Bân được thả trở về với mặt mũi bầm dập. Hắn quỳ gối trước mặt dì Lâm khóc to sám hối. Dì Lâm không muốn để ý đến hắn mà nói thẳng: “Con đi mà ăn năn với vợ con! Nếu con bé không muốn tha thứ cho con thì mẹ sẽ không khuyên nhủ đâu, vì con đáng bị thế!”
Có lẽ dì Lâm thật sự buồn bã nên đã lấy đế giày gõ hắn.
"Con cũng giỏi ghê, vì con yêu tinh kia mà gây ra họa lớn như vậy. Con nói xem nếu như không có An Nhiên, có phải con muốn để hai mẹ con Thục Phân ngủ ngoài đường? Tuy nói An Nhiên là người yêu của cậu Hoắc, nhưng con cũng không thể hại con bé như thế được. Nếu là nhà trai mà so đo thì con đã làm liên lụy đến nó rồi.”
Lâm Bân ỉu xìu, không dám hé răng.
Dì Lâm lại mắng thêm một lúc lâu, chửi mệt thì ngồi một bên khóc lóc, chẳng những tức giận con trai mà còn cảm thấy có lỗi với An Nhiên. Vì thằng con kém cỏi này của mình mà cô phải bán cả nhà.
Lúc chỉ còn lại hai vợ chồng, Lâm Bân nhìn vợ mình.
Thục Phân im lặng, không mắng chửi cũng không đánh hắn.
Cô ta chỉ thu dọn đồ đạc của mình, cũng chỉ có mỗi một chiếc vali nho nhỏ. Dọn xong cô ta mới khẽ nói: “Bây giờ anh đã trở lại, tôi cũng không còn canh cánh
gì nữa. Chờ mai rảnh chúng ta đi lĩnh giấy đi.”
Lâm Bân giằng hành lý của cô ta, sững sờ hỏi: “Lĩnh giấy gì chứ? Không phải chúng ta đã lĩnh lâu rồi à2”
“Giấy ly hôn!”
Thục Phân cố nén cảm xúc của mình, cô ta không muốn nhìn chồng mình vì sợ bẩn.
Cô ta nói: “Trước kia anh nghiện cờ bạc, sau đó tôi cứ tưởng anh đã thay đổi rồi, một lòng đối xử tốt với tôi và Nữu Nữu. Hóa ra anh tằng tịu với con khác ở bên ngoài. Lâm Bân... Tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa không biết chữ nhưng tôi cũng biết tốt xấu, chúng ta cứ sống thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Sao Lâm Bân chịu chứ.
Hắn đã biết sai, quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin nhưng vẫn không níu kéo được Thục Phân.
Thục Phân là người cần mẫn, tự tìm một nhà máy làm công nhân. Cô ta không kén cá chọn canh mà ở trong ký túc xá tập thể 20 người. Nghe đồng hương nói mỗi ngày làm mười tiếng, chỉ cần chăm chỉ thì mỗi tháng có thể kiếm 8000 tiền lương. Cô ta tính toán mình cũng không tiêu hết bao nhiêu, định mỗi tháng nộp 6000 tiền lương cho An Nhiên.
Cô ta cũng biết 6000 này còn lâu mới đủ chỉ phí ăn mặc, đi học của Nữu Nữu.
Nhưng Thục Phân không đành lòng để con gái chịu khổ cùng mình. Cô ta chỉ đành gắng hết sức kiếm tiền, trả lại ân tình cho An Nhiên.
Khi An Nhiên nhận được khoản tiền đầu tiên, cô ngồi trong phòng sách rất lâu, thấy rất khó giải quyết...
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hoắc Doãn Tư đẩy cửa bước vào, nhìn thấy phong bì trên bàn sách, anh ấy cầm lên xe. Bên trong là 6000 tệ, bèn nhướng mày hỏi: “Là chị dâu em đưa à?”
An Nhiên liếc anh ấy: “Họ ly hôn rồi.”
Hoäc Doãn Tư ngồi vắt chân trên sô pha, trông nhàn nhã lại cảnh đẹp ý vui. Anh ấy cười khẽ, nói: “Tổng giám đốc An, anh khuyên em nên bỏ lo chuyện bao đồng đi! Bây giờ con đường chị dâu Thục Phân chọn không tệ. Chị ấy là người cần cù giống dì Lâm, đi đến đâu cũng có thể mưu sinh bằng chính đôi tay mình. Nhưng nếu em tìm một công việc không phù hợp với chị ấy, trái lại chị ấy càng mất tự nhiên hơn.”
An Nhiên cười khẽ: “Anh đã biết rồi à!”
Hoäc Doãn Tư nhìn cô chăm chú rồi nói đầy ẩn ý: “Sao anh không biết chút tâm tư đó của em chứ?”
An Nhiên thu lại phong bì rồi bỏ vào ngăn kéo.
“Em giữ số tiền này cho Nữu Nữu vậy! Sau này còn nhiều chỗ con bé phải dùng đến tiền... Hoắc Doãn Tư, anh nói đúng, em không nên ôm hết việc vào người, ngược lại cũng không tốt!”
Hoäc Doãn Tư vẫy tay, kêu cô tới.
An Nhiên đi đến, anh ấy duỗi thẳng một chân ra bảo cô ngồi lên.
Đến khi An Nhiên ngồi xuống, anh ấy mới thu chân lại, khế vuốt ve mặt cô rồi lẩm bẩm: “Hiếm khi em nghe lời như vậy! Nói xem, em muốn thưởng gì nào?”
An Nhiên lại hỏi một việc khác: “Em nghe nói anh cả tới lái xe vận tải cho chỉ nhánh của Hoắc Thị à
Hoắc Doãn Tư bóp cằm cô rồi hôn sâu, phạt cô tội không hiểu phong tình. Đến khi anh ấy hôn đủ mới chịu ngừng lại, cô cọ bằng sống mũi cao thẳng khẽ: “Anh ta chạy tới công ty anh khóc bù lu bù loa bảo đã ăn năn. Anh nể mặt em
nên sắp xếp cho anh ta một công việc để anh ta hối cải làm người, thế cũng sai à”
An Nhiên khẽ lẩm bẩm: “Chẳng qua em thấy anh quá chú trọng mấy việc này! Bình thường anh không phải là người như vậy.”