Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cố Vân Phàm ngày càng không kiên nhẫn: “Giữa chúng ta hình như không thể nói đến tha thứ hay không. Không còn chuyện quan trọng thì tôi cúp đây.”

Bà Cố vội nói: “Anh lại đi tìm cô ta có phải không?” Cố Vân Phàm cảnh cáo cô ta: “Cô vượt giới hạn rồi.”

Ông ta cúp máy, tâm trạng bức bối khó nói nên lời... nhưng không phải vì bà Cố, mà là cô gái nhỏ không chịu nhận sự chăm sóc của mình.

Ông ta nghĩ, Tư Ỷ nhất định phải quyết tâm rời xa ông ta.

Bên kia, Lý Tư Ỷ mạnh miệng bảo rời đi.

Lúc lên xe taxi, cô ấy lại khóc dữ dội khiến tài xế sợ hãi không dám lên tiếng.

Mãi đến khi xuống xe, cô ấy mới đưa tiền với đôi mắt đỏ hoe.

Lý Tư Ỷ tiếp quản việc kinh doanh của nhà họ Lý, chủ yếu là ngành khách sạn. Tối hôm nay có một bữa tiệc quan trọng buộc cô ấy phải tham gia, cho dù có đau đầu thì cũng cố chịu mà đi làm.

Rời xa Cố Vân Phàm, cô ấy không cảm giác được tự do nữa.

Mới vào sảnh lớn, các nhân viên đều chào cô Lý, nhưng ánh mắt có vẻ phức tạp.

Lúc thấy quý bà đang ngồi trên ghế sô pha trong sảnh tiếp tân, Lý Tư Ỷ đã hiểu tại sao những ánh mắt kia lại phức tạp.

Là vợ của Cố Vân Phàm, bà Cố. “Cô chính là Lý Tư Ỷ nhỉ, tôi từng gặp qua.”

Bà Cố chẳng những có dung mạo hiền lành, giọng nói lại dịu dàng, cô ta mỉm cười: “Trong đám cưới của tôi và Vân Phàm, cô còn nhớ chứ?”

Đêm qua, Lý Tư Ỷ uống say, vốn đã uống rất nhiều thuốc.

Lúc này, vẻ mặt cô ấy trắng như tờ giấy.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào cái bụng hơi phồng lên của bà Cố, rõ ràng là đã mang thai, đối phương cố tình ôm bụng bầu tới đây, muốn ra uy với mình là hai vợ chồng họ rất ân ái.

Khoé môi của Lý Tư Ỷ khẽ run, cuối cùng cô ấy gượng cười: “Phải. Tôi nhớ, bà Cố có gì chỉ giáo ư?”

Bà cố nhìn chung quanh: “Có thể tìm một nơi yên tĩnh được không? Nơi này người ra kẻ vào, tôi sợ ảnh hưởng danh tiếng của cô Lý.”

Lý Tư Ỷ nhìn ra đối phương đến đây không có ý tốt.

Cô ấy hất tóc rồi ngồi xuống, đáp: “Bây giờ tôi làm gì còn danh tiếng? Toàn thành phố B đều biết tôi là người phụ nữ mà Gố Vân Phàm ngủ ngấy rồi. Nhưng họ chỉ đoán đúng một nửa... Có lẽ do bà Cố đã mang thai, dẫn đến việc ông Cố không thoả mãn nhu cầu, nên tối qua tôi và ông ta... Thật là ngại quá, lại mây mưa ộ. Ông Cố vô cùng rộng rãi, vung tay là năm trăm triệu, nhưng tôi không

“Bà Cố, thể lực của ông Cố tốt ra sao, mạnh đến mức nào, không phải cô rõ nhất sao?”

“Loại này tôi tiêu tiền cũng không tìm được, nên không cần lấy tiền.” Lý Tư Ỷ mở mắt nói nhảm. Quả nhiên đã làm bà Cố tức tối. Cô ta trước giờ luôn yêu Cố Vân Phàm, bây

giờ lại nghe cô nhóc này nói về dáng vẻ anh hùng của chồng mình trên giường thì làm gì chịu được.

Cô ta cười mỉa: “Cô không sợ kích thích tôi, dẫn đến việc tôi sinh non, Vân Phàm sẽ trách cô sao?”

Lý Tư Ỷ mở đôi mắt to ngây thơ: “Phụ nữ bên ngoài làm gì có ai tốt lành? Bà Cố, không phải cô đánh giá cao tôi quá đấy chứ? Cô ngây ngô như vậy, Tổng giám đốc Cố có biết không?”

Bà Cố giận đến mức ngã lên ghế sô pha.

Lý Tư Ỷ hừ lạnh rồi đứng lên: “Đêm qua chẳng có gì cả. Bà Cố, sau này nếu bà không yên tâm, dứt khoát trói chồng mình bên cạnh đi. Như vậy thì yên tâm hơn, đừng có từ sáng tới tối ra ngoài tìm người, làm như người khác thèm khát ông ta lắm vậy... Đã ở tuổi này rồi, tự cô giữ lại mà dùng một mình đi.”

Bà Cố đỏ mặt tía tai.

Cuối cùng, cô ta không nhịn được mà giáng một bạt tay qua, gương mặt nhỏ của Lý Tư Ỷ đỏ ửng.

Với tính tình của Lý Tư Ỷ, cô ấy chắc chắn sẽ đánh trả. Nhưng cô ấy nhìn chằm chằm vào bụng của bà Cố.

Trong đó là con của Cố Vân Phàm, ông ta đã từng tuổi này, có đứa con cũng không dễ dàng gì... lỡ như bị cô ấy đánh sảy thai...

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement