An Nhiên rất ngại ngùng. Hoắc Doãn Tư không nhìn cũng biết là cô đang ngại ngùng. Anh bắt đầu đuổi người: “Được rồi, có An Nhiên ở với con là được rồi!”

Hoäc Minh nói vài câu ghen tị rồi đi về. Chỉ là người làm cha, sao có thể không lo lắng cho con mình? Ông đi tìm bác sĩ điều trị chính hỏi thăm vài lần, sau

khi xác định là không cần phẫu thuật mắt thì mới đi về.

Sau khi lên xe, Hoắc Minh không nhịn được nói: “Không phải là thăng nhãi kia cố ý bị tai nạn xe đấy chứ? Nó lúc nào cũng nham hiểm lắm!”

Ôn Noãn cạn lời: “Sao nó có thể tính chính xác như vậy được?”

Hoắc Minh bắt được lỗ hổng trong lời nói của Ôn Noãn: “Vậy là bà cũng thừa nhận là thằng nhãi kia rất nham hiểm?”

Ôn Noãn mặc kệ ông.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hoắc Doãn Tư và An Nhiên. Anh không nhìn thấy, nên đành phải nắm tay cô mãi.

“Hôm nay không đi thử váy cưới được rồi.” An Nhiên ngồi trên ghế sô pha gọt vỏ quả táo đặt vào trong tay anh. Hoắc Doãn Tư không muốn ăn.

Anh lần theo tay cô, sờ lên mặt cô, khàn giọng nói: “Anh không muốn ăn táo. An Nhiên, anh muốn hôn em, chạm vào em...”

An Nhiên không ngờ rằng anh đã thế này rồi mà còn có nhu cầu nữa.

Chỉ là nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh, cô dỗ dành anh: “Chờ anh xuất viện rồi chúng ta...”

“Anh muốn ngay bây giờ!”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa ậm ừ: “Anh không nhìn thấy. An Nhiên, em ngồi lên người anh đi.”

An Nhiên không chịu: “Đang ở trong phòng bệnh mà, Hoắc Doãn Tư, anh nhịn một chút đi.”

Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Anh lại cực kì bá đạo, một hai phải ôm An Nhiên ngồi lên người mình, vừa chấm mút cô vừa nhỏ giọng hỏi: “Em biết lúc bị tai nạn xe, anh đang suy nghĩ cái gì không?”

An Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm anh.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà cả khuôn mặt anh vẫn nhuốm màu dục vọng, thậm chí còn đẹp hơn cả dáng vẻ nghiêm trang ngày thường của anh. Anh lẩm bẩm: “Lúc ấy anh nghĩ, anh còn chưa nhìn thấy cô bé nhà anh nữa, chắn chắn khi lớn lên sẽ rất giống mẹ. Còn nữa, An Nhiên, ngay cả em cũng không phát hiện hiện nay em quyến rũ đến thế nào. Anh nghĩ, rất đáng tiếc nếu lỡ như chết mất thì không thể nào làm em được nữa.”

An Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô vỗ lên anh một cái: “Đã lúc nào rồi mà anh còn nghĩ vậy hả?”

Anh trả lời đúng lý hợp tình: “Anh chỉ nói ra suy nghĩ thật lòng của anh, đâu có sai cái gì chứ? Bọn phụ nữ các em đã nói đàn ông phải thành thật mà, anh chỉ đang thành thật thôi.”

An Nhiên nói không lại anh, nhưng cũng không cho phép anh làm bậy.

Cô ôm cổ anh, dỗ dành: “Hôn rồi, sờ rồi... còn nữa thì sau này làm, được không?”

Hoắc Doãn Tư còn định làm bậy. Nhưng mà An Nhiên lại chợt nói: “Hoắc Doãn Tư, lúc nghe thư ký Nghiêm nói anh bị tai nạn xe, em đã suy nghĩ đến vô số

khả năng, khi ngồi trên xe tay của em run hết cả lên.”

Hoắc Doãn Tư cảm thấy nếu mình còn tiếp tục cầm thú thì không phải là người nữa.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, trấn an: “Anh không sao, chỉ là một lần ngoài ý muốn nhỏ thôi.”

An Nhiên ôm chặt anh: “Sau này không được có ngoài ý muốn nữa!”

Có cảm xúc rung động lướt qua trong lòng Hoắc Doãn Tư. Chiếc hầu kết gợi cảm của anh lăn lên lộn xuống, một chút tâm tư mới có hoàn toàn tan mất, chỉ còn lại cảm giác ấm lòng và rung động.

Anh trấn an cô rất lâu rất lâu.

Anh nghĩ rằng An Nhiên rất yêu anh.

Và anh sẽ đáp lại cô gấp đôi tình yêu.

Lúc bọn họ đang đắm chìm trong dịu dàng, cửa phòng bệnh mở ra, Cố Vân Phàm đi vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement