Lâm Bân vừa dứt lời, mọi người trong phòng bệnh đều im lặng.
Cố Vân Phàm vẻ mặt khó coi. Ông là một người đàn ông, bị nói là bị bệnh nam khoa, còn đi đăng kí mười mấy chuyên gia, nhất là bị nói ngay trước mặt người yêu cũ, thật sự là rất mất mặt.
Cố Vân Phàm rất muốn lấy lại mặt mũi về chuyện này.
Hoäc Doãn Tư thấy vậy thì mặc kệ. Bởi vì anh chỉ đang nói sự thật thôi.
An Nhiên vốn dĩ không tin. Nhưng khi thấy vẻ mặt không được tự nhiên của tổng giám đốc Cố, cô liền biết rằng Hoắc Doãn Tư nói là sự thật.
Cô rất chấn động, nhưng chấn động nhất vẫn là Lý Tư Ÿ. Hoắc Doãn Tư mới vừa nói Cố Vân Phàm không được? Là bởi vì tuổi tác hả?
Chỉ là bọn họ đã chia tay rồi, còn chia tay trong không vui nữa. Vậy nên Lý Tư Ỷ không tiện hỏi thăm loại chuyện riêng tư như vậy.
Lý Tư Ỷ cầm túi trái cây nhập khẩu đi vào phòng bệnh. An Nhiên vội vàng xếp chỗ ngồi cho đám người. Một đôi vợ chồng thật sự. Một đôi người yêu cũ. Một người anh trai.
Lâm Bân vốn định ra ngoài làm thần tài giữ cửa cho bọn họ. Nhưng nhìn tình huống hiện tại, anh ta rất thông minh mà ở lại trong phòng bệnh.
Hoắc Doãn Tư không nhìn thấy, lỗ tai lại trở nên nhanh nhạy. Anh chính xác đoán được chỗ Lý Tư Ỷ: “Kiểm kê tài sản sao rồi?”
Có Cố Vân Phàm ở đây, Lý Tư Ỷ ngại ngùng nói ra: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Hoäc Doãn Tư rất không biết xấu hổ mà nói: “Đương nhiên là quan tâm cô rồi. Tôi sợ cô chạy mất, bà cô già nhà cô và Cố Vân Phàm còn ở nhà tôi kìa!”
An Nhiên: "..."
Lâm Bân: Ây da, nghe không nổi nữa rồi!
Lý Tư Ỷ gần như muốn nhảy dựng lên. Hoắc Doãn Tư có ý gì? Sao phải nhắc tới mấy chuyện này trước mặt Cố Vân Phàm chứ? Chỉ là cô yêu thích An Nhiên, không nỡ lớn tiếng với Hoắc Doãn Tư ngay trước mặt An Nhiên!
Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Để chỗ anh đi, khi nào tôi về nước sẽ đón về.”
Hoắc Doãn Tư là kiểu người độc miệng, dù cho không nhìn thấy thì cũng không chịu để yên.
Anh hừ nhẹ: "Vậy cô mau về một chút, đừng để người ta chờ lâu lắm.”
Anh nói mang ý ngầm, người ở đây ai cũng nghe hiểu.
An Nhiên lặng lẽ nhéo eo anh, nhỏ giọng nhắc anh đừng làm quá mức.
Hoäc Doãn Tư “nhìn” về phía cô, vẻ mặt vô tội nói: “Anh nói sai chỗ nào hả? An Nhiên hiểu lầm ý của anh rồi. Anh nói là chị Vương đang đợi, không phải là tổng giám đốc Cố đang đợi. Tổng giám đốc Cố đã kết hôn rồi, tất nhiên là sẽ không đợi Tư Ỷ,nếu không là không đạo đức một chút nào. Hơn nữa, hiện nay. tổng giám đốc Cố đang bận rộn tìm chuyên gia, làm gì còn tâm tư trăng gió nữa, mà có đợi cũng không làm ăn được gì.”
Anh nói một hơi suýt nữa chọc tức chết Cố Vân Phàm.
Ban đầu Lý Tư Ỷ còn hơi mất tự nhiên. Nhưng nghe nghe rồi cô cũng cảm thấy vui vẻ. Với cái thứ như Cố Vân Phàm, thì phải để Hoắc Doãn Tư tới trị ông ấy!
Cô lại ngồi thêm một lát.
Cô thấy An Nhiên ngồi bên cạnh Hoắc Doãn Tư, bưng trà rót nước cho anh, rồi gọt trái cây đút trái cây cho anh ăn, dáng vẻ cô vợ đảm đang, còn anh thì cực kì hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!