Cố Vân Phàm nói xong.
Lý Tư Ỷ ngây người, cô ấy không thể tin nổi vào những gì mình nghe được... Cố Vân Phàm nói Cố Tư Kỳ, tức con gái anh ta không phải là con ruột anh ta?
Lý Tư Ỷ có thể chắc chắn rằng Cố Vân Phàm nói thật, ông ta rất thương yêu đứa trẻ kia, ông ta sẽ không nói dối để lấy lòng mình hay làm mình đổi ý.
Vậy... đứa trẻ đó là con ai?
Cố Vân Phàm đoán được cô ấy đang nghĩ gì, không kìm được cười chua chát, ông ta vô thức rút một điếu thuốc rồi khẽ nói: "Tôi hút điếu thuốc."
Nếu không ông ta không nói nổi, dù sao đoạn quá khứ đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Lý Tư Ỷ cào tóc: "Chuyện của anh không liên quan tới tôi."
Cố Vân Phàm nhìn cô ấy chăm chú, lát sau ông ta cười: "Em lại dỗi rồi."
Sau đó ông ta lẳng lặng rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, ông ta nhíu mày hút một hơi, ở giây phút đó Cố Vân Phàm cảm tưởng như mình đã quay về là chàng trai trẻ vô tư 20 năm về trước.
Nhưng cũng chỉ là giây phút thoáng qua.
Giây tiếp theo, ông ta lại là chủ tịch tập đoàn Cố Thị của ngày hôm nay.
Ông ta nghiêng đầu nhìn Lý Tư Ỷ, cô ấy tức giận không thèm nhìn ông ta nhưng ông ta biết cô ấy sẽ nghe, tình cảm mà cô ấy dành cho ông ta... ông ta vẫn biết.
Cố Vân Phàm cầm điếu thuốc, biểu cảm rơi vào chuyện xưa.
Ông ta gian nan kể về cuộc hôn nhân giữa ông ta và bà Vương, ông ta không giấu Lý Tư Ỷ, ông ta khàn giọng nói: "Lúc bắt đầu, đúng là tôi muốn sống yên ổn
với cô ta, nhưng tôi không có tình cảm với cô ta, thử hai tháng đều chưa phát sinh quan hệ, sau đó chắc là cô ta thất vọng..."
Ông ta cũng không nói nhiều về chuyện xấu của người vợ đã qua đời. Dù sao đó cũng là mẹ ruột của tiểu Tư Kỳ.
Sau cùng, ông ta khẽ nói: "Tư Ỷ, tôi biết quan hệ giữa hai chúng ta còn nát hơn cuộc hôn nhân kia, nhưng tôi vẫn muốn có một cơ hội, một cơ hội được ở bên em.
Không phải bây giờ ông ta mới hối hận, nhưng ông ta đã từng kết hôn!
Lý Tư Ỷ biết tâm tư của ông ta.
Cô ấy im lặng một lúc mới hỏi ngược lại: 'Dựa vào đâu mà anh nghĩ vợ anh qua đời thì tôi phải ở bên anh! Cố Vân Phàm, đúng là bây giờ cái gì anh cũng có, tiền đúng là một thứ tốt, nhưng tôi cũng quen với cuộc sống hiện tại rồi, nhiều thì nhiều một chút, ít thì ít một chút, tôi không thiếu lắm! Còn về tình cảm, chuyện không nên bàn nhất giữa hai chúng ta chính là tình cảm."
Cô ấy bảo ông ta đừng hỏi về chuyện riêng của cô ấy nữa.
Trong xe yên tĩnh, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng hô hấp của hai người họ.
Khoảng một hai phút sau, ông ta bỗng bắt lấy cổ tay cô ấy kéo cô ấy qua, ấn vào lòng mình, Lý Tư Ỷ đương nhiên không chịu liền cố sức giấy dụa, giấy dụa hơn một phút thì người đã nằm trên đùi ông ta.
Cô ấy không thuận theo, Cố Vân Phàm dứt khoát giữ lưng cô ấy.
Cô ấy muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Lý Tư Ỷ cảm thấy mặt vừa đỏ vừa nóng, cô ấy cắn răng xấu hổ nói: "Buông tôi ra! Cố Vân Phàm, anh khốn kiếp!"
Cố Vân Phàm ngồi thẳng tắp.