Đằng trước tài xế đã lái đến nơi rồi.
Nhưng anh ta không biết tình hình đằng sau như nào, tổng giám đốc Cố cũng không có chương trình gì, vì thế anh ta đi lòng vòng ở gần công ty.
Thực ra Cố Vân Phàm có một cuộc họp quan trọng.
Nhưng lúc này Lý Tư Ỷ đang như này, làm sao ông ta bỏ cô ấy lại rồi đi họp. được?
Nghĩ một cái, ông ta nói: "Lái xe đến biệt thự Bích Thủy Loan."
Tài xế đáp một tiếng, rồi chuyển hướng lái sang đó.
Cố Vân Phàm cúi đầu, vươn tay ra xoa gáy Lý Tư Ỷ, giống như đang an ủi một vấn bối và cũng giống như đang xoa một con vật nhỏ yếu ớt... Từ đầu đến cuối, ông ta không ngăn cô ấy khóc, ông ta quá hiểu cô ấy.
Khi chiếc xe màu đen lái vào biệt thự, Lý Tư Ỷ vẫn đang mơ hồ.
Đợi tỉnh táo lại, chiếc xe dừng lại, tài xế cũng thức thời mở cửa đi xuống xe.
Cố Vân Phàm gọi cho thư ký Trương, dặn dò qua một chút, sau đó cúi đầu nhìn Lý Tư Ỷ, trông cô ấy vẫn còn hơi mờ mịt, vành mắt đỏ hoe ngập nước mắt trông rất đáng thương.
Ngón tay thon dài của ông ta lau nhẹ qua chỗ đó, ông ta dịu dàng nói: "Bôi thuốc giúp tôi, rồi ở đây ổn định lại cảm xúc một chút, em như này không ra ngoài gặp người được đâu."
Lý Tư Ỷ chưa kịp từ chối, ông ta đã nắm tay cô ấy xuống xe.
Bình thường biệt thự không có ai ở, cũng không có người giúp việc cố định, nhưng có người quét dọn theo giờ... Cố Vân Phàm dẫn cô ấy lên thẳng phòng ngủ ở tầng trên, đợi ông ta đóng cửa lại, Lý Tư Ỷ mới hơi hoảng hốt.
"Sao vậy, em sợ à?”
Cố Vân Phàm cúi đầu nhìn cô ấy: "Trước kia lúc ở bên nhau, em còn dám coi tôi thành ngựa để cưỡi cơ mà, bây giờ chỉ ở chung một phòng, em đã sợ đến vậy rồi à?"
Lý Tư Ỷ muốn phủ nhận, nhưng cô ấy đang run thật.
Cố Vân Phàm không làm khó cô ấy, ông ta dẫn cô ấy ra sô pha ngồi, mình thì đi lấy hòm thuốc.
Khi ông ta ngồi xuống để cô ấy bôi thuốc,
Bọn họ hiếm khi ôn hòa với nhau như này, tựa như những tổn thương ở quá khứ chưa từng xảy ra, tựa như mấy năm nay bọn họ chưa hề phân ly.
Lý Tư Ỷ khẽ nói: "Đừng quấy rầy Trình Luật nữa, không đáng." Cố Vân Phàm nhìn cô ấy: "Đau lòng cho cậu ta?”
Lý Tư Ỷ cúi mặt lắc đầu: "Không phải! Không cần thiết thôi! Nó là chuyện đã qua rồi."
Cô ấy nói xong, liền nghiêm túc bôi thuốc cho ông ta, thực ra vết thương khá nặng.
Đã một đống tuổi rồi, còn xúc động như thế.
Cố Vân Phàm lại không chịu bỏ qua, ông ta nhìn khuôn mặt vừa khóc xong của cô ấy, truy hỏi: "Cậu ta không quan trọng, nên em thấy không cần thiết! Tư Ÿ... tôi vẫn là người quan trọng trong lòng em đúng không, vậy nên mấy năm nay em vẫn hận tôi."
Lý Tư Ỷ vừa lắc đầu, cái ót đã bị người ta giữ.
Ông ta nghiêng tới trước hôn cô ấy.
Lý Tư Ỷ sửng sốt nên hơi hé môi, bị ông ta tiến quân thần tốc hôn lấy, ông ta tham lam thưởng thức từng tấc của cô ấy, cường độ cuồng nhiệt như muốn nuốt luôn cô ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!