Trương Sùng Quang rất sảng khoái, liên tục uống ba ly rượu trắng nhỏ mà không hề đỏ mặt: “Xin lỗi, xin lỗi. Tới muộn thì đáng phạt, bây giờ Cục trưởng Lương bớt giận chưa?”
Người kia vỗ vai anh, không làm khó anh nữa.
Tuy nói rằng Trương Sùng Quang chỉ ông ta làm việc, nhưng nhà họ Hoäc, nhà họ Lục, cộng thêm Trương Sùng Quang này ở thành phố B, có mấy ai mà không nể mặt. Người thông minh đều biết thấy vậy thì dừng.
Họ Lương kia cười ha ha: “Tổng giám đốc Trương tửu lượng tốt. Mau ngồi xuống nào.”
Ông ta nhiệt tình giới thiệu: “Hôm nay, trừ Tiểu Lưu, Tiểu Vương trong đơn vị chúng tôi ra, còn có vài tiểu hoa đán bên đài truyền hình, đều là những cô gái nhỏ khiến người khác phải thương hoa tiếc ngọc... Tổng giám đốc Trương làm quen thử xem.”
'Trương Sùng Quang đã thấy mấy chuyện treo đầu dê bán thịt chó này nhiều
Họ Lương kia muốn tâng bốc ai, chính mình cũng không tiện ra mặt nên mượn tay doanh nhân để làm.
Quả thật có một người tên Lan Lan là người tình của ông ta.
Cô gái nhỏ có diện mạo ưa nhìn, vẻ ngoài thuộc kiểu trong sáng và ngọt ngào, ngượng ngùng nâng ly gọi Trương Sùng Quang là Tổng giám đốc Trương, muốn kính anh một ly. Trương Sùng Quang nể mặt ông ta nên cũng không tiện xúc phạm nên nhận ly rượu này. Sau này phải làm thế nào, trong lòng anh tự có tính toán.
Lan Lan uống xong một ly, ánh mắt trong veo, còn nháy mắt lại với tên họ Lương.
Tâm trạng của cục trưởng Lương rất tốt, ông ta nói: “Chúng ta không thể lạnh nhạt với một người đẹp khác, Tống Vận, MC của đài truyền hình.”
Ông ta nhắc đến đây, Trương Sùng Quang biết ngay không phải người ông ta bảo vệ.
Nhưng khi nhìn qua, anh lại giật mình. Bận rộn cả ngày, anh dường như đã quên mất Tống Vận. Nhưng bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt anh, ngồi cạnh anh... nhìn anh bằng ánh mắt trìu mấn.
Trương Sùng Quang không thích phụ nữ đeo bám.
Hơn nữa, đêm qua là sự cố, anh cũng không thật sự coi cô ta là gì cả. Thế là thái độ khó tránh khỏi hơi lạnh lùng, thậm chí cũng không đứng dậy... Cục trưởng Lương cứ tưởng anh không thích.
Bữa cơm này mất hai tiếng đồng hồ, Trương Sùng Quang tạm biệt trước.
Anh cẩn trọng nói: “Thời gian không còn sớm, lần sau tôi sẽ đi uống rượu với cục trưởng Lương.”
Cục trưởng Lương cũng không miễn cưỡng, đúng lúc cũng muốn đưa người đi.
Ra khỏi phòng VIP, ngọn đèn pha lê soi sáng khắp sàn, Trương Sùng Quang uống rượu hai đêm liên tục nên hơi đau đầu. Anh nhẹ nhàng xoa trán, thư ký của anh lập tức bước tới, cung kính nói: “Tổng giám đốc Trương, anh có cần thuốc giải rượu không?”
“Thôi khỏi, đêm nay tôi không uống nhiềt
Trương Sùng Quang thản nhiên đáp, đang định đi thì một giọng nữ vang lên sau lưng: “Tổng giám đốc Trương.”