Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô ta đã làm chuyện quá đáng thế này, mà Trương Sùng Quang cũng không phong sát và cũng gây khó dễ cô ta...

Đủ để chứng minh tâm tư của anh đã dao động. Cô ta lăn lộn trong giới cũng được một thời gian rất dài, vẫn nắm rõ mồn một tâm lý của hạng đàn ông này. Trừ khi anh đang không tìm thấy sự ấm áp bên vợ mình, nhưng do ngại với thân phận lại không muốn ly hôn.

Kiểu người đàn ông này cần người phụ nữ dịu dàng, chu đáo và không có tham vọng.

Tính toán cho anh, tôn trọng vợ chính. Tống Vận nhẹ nhàng vén mái tóc dài của mình, quay mặt soi gương... Người trong gương có mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng người cao gầy, cô ta thật sự rất giống ai đó.

Thứ mà người kia không muốn cho, cô ta sẵn lòng cho đi.

Một tháng tiếp theo, tình cảm của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây vẫn không mặn không nhạt như cũ.

Trước giờ cô không chủ động.

Trương Sùng Quang nhịn đã lâu sẽ tìm cơ hội đè cô xuống, vui vẻ làm vài lần... Sau đó cô cứ phải bôi ít thuốc, có lúc cô cũng nghĩ anh đã từng tuổi này rồi, có phải hưng phấn thái quá hay không.

Thời tiết nóng nhất vào cuối tháng tám.

Trương Sùng Quang đang ngồi trong văn phòng, cúi đầu xem báo cáo tài chính.

Thư ký gõ cửa và đưa một tập tài liệu vào: “Tổng giám đốc Trương, đây là danh sách hoạt động cho cuộc họp thường niên của công ty vào tuần tới. Anh

xem qua còn chỉnh sửa gì không?”

Trước giờ mấy chuyện này đều do bộ phận PR làm, Trương Sùng Quang tuỳ tiện lật xem qua.

Ánh mắt anh khựng lại, nhìn vào hạng mục MG, chỉ thấy cái tên viết trên đó rất quen thuộc: Tống Vận.

Trương Sùng Quang ngước mắt hỏi thư ký: “Là Tống Vận bên đài truyền hình thành phố B à?”

Thư ký nhìn sắc mặt của anh rồi gật đầu: “Phải.

Trương Sùng Quang đặt tài liệu xuống, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, rút một điếu ra châm rồi nói nhỏ: “Nói với bộ phận PR đổi người đi.”

Thư ký tỏ ra thoải mái và mỉm cười: “Dạ được, Tổng giám đốc Trương.”

Cô ấy ôm tài liệu và đi ra ngoài, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói của Trương Sùng Quang: “Hay là thôi khỏi, cứ dùng cô ta đi”

Thư ký rất ngạc nhiên, cô ấy quay người nhìn anh: “Nhưng Tổng giám đốc Trương...”

Ánh mắt của Trương Sùng Quang u ám: “Cứ làm theo lời tôi nói.”

Thư ký là thư ký của anh, cho dù là nói lại với Hoắc Tây cũng sẽ không nói ra tin đồn thất thiệt mập mờ của Tống Vận cho cô biết. Cô ấy chỉ đứng một vài giây. rồi đi ra ngoài. Lúc rời đi, tóm lại cô ấy cảm thấy không đáng cho Hoắc Tây.

Đêm đó, Hoắc Tây về nhà khá muộn.

Cô mệt mỏi sau một ngày dài, vứt cặp táp lên ghế sô pha, ngồi xuống uống một ly nước.

Trên lầu vang lên tiếng nói chuyện của Trương Sùng Quang và bọn trẻ, Hoắc Tây hỏi người giúp việc: “Anh nhà tôi về lúc mấy giờ thế?”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement