Bây giờ nó nằm trong nhà người khác, có thể thấy là anh thường xuyên đến đây.
Hoắc Tây lấy một cái hộp nhung nhỏ từ trong áo khoác tây trang ra.
Trong hộp là một chiếc vòng cổ, bên trên có khắc chữ HX – Hoắc Tây.
Tổng Vận mặt mày sưng vù, khi cười lên mặt mày trở nên quỷ dị lại đáng sợ: “Lúc tôi cùng tống giám đốc Trương đi Hương cảng, anh ta bảo tôi chọn trang sức cho cô, còn cố ý khắc tên cô lên nữa, có châm chọc lắm hay không… Rõ ràng là một quà chuẩn bị cho cô, lại là tôi giúp anh ta chọn. Đêm ấy chúng tôi cùng nhau ngắm pháo
hoa, anh ta nâng mặt tôi lên, suýt nữa là hôn tôi. Tôi cảm thấy khi ấy anh ta rật động tâm. Bà Trương, hai người là mối tình đầu hả? Tôi nghĩ khi ấy anh ta đã tìm lại được cảm giác về mối tình đầu.”
Hoắc Tây cảm thấy lòng mình hơi nhói.
Dù vậy, cô vẫn không chút cảm xúc trả lời: “Mối tình đầu của anh ta đã chết rồi!”
Tống Vận sửng sốt.
Hoắc Tây bảo vệ sĩ buông cô ta ra. Cô đi đến trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Cô Tổng, thật ra thì không phải cô cũng sẽ là người khác. Đối với tôi mà nói, cô không có gì đặc biệt. Tôi cũng không hận cô.”
Tống Vận không tin: “Sao cô có thế không hận tôi chứ? Không thể nào!”
Hoắc Tây cười nhạt, không định giải thích với Tống Vận. Cô nghĩ Tống Vận dù có tốn cả đời thì cũng không hiếu hết được ân oán giữa cô và Trương Sùng Quang. Bởi vì ở trong cuộc đời của Trương Sùng Quang, Tống Vận nhiều lắm chỉ là một nhân vật trong một khoảng thời gian nhất định. Trương Sùng Quang không có hôn nhân trói buộc, thì sao sẽ tự nhốt mình trong một mối tình?
Hoắc Tây đi ra ngoài.
Lúc cô ngồi vào trong xe, vệ sĩ hỏi cô có cần
lái xe giúp cô hay không. Cô ngồi dựa vào ghế, lắc đầu: “Không cần!”
Hoắc Tây đi văn phòng luật sư.
Cô copy video ra vài phần, tự mình viết đơn khởi tổ, viết xong thì giao cho thư ký của mình: “Bảo luật sư Vương làm giúp tôi. Tôi muốn ly hôn với tốc độ nhanh nhất. Bên trong có vài chứng cứ đi kèm nữa đây.”
Thư ký liếc xem một cái rồi cắn môi gọi: “Luật sư Hoắc!”
Hoắc Tây gượng cười: “Tôi không sao, một chuyện nhỏ thế này không làm tôi gục ngã được đâu.”
Làm xong mọi chuyện, toàn thân cô như mất hết sức lực.
Cuối tuần bọn nhỏ ở đại trạch, cô một mình lái xe về biệt thự, người giúp việc chào hỏi cô cũng không nghe thấy, chỉ nhốt mình trong thư phòng…
Cô dùng máy tính bảng xem đi xem lại đoạn video của Trương Sùng Quang và Tống Vận.
Cô nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm ôm hôn người khác.
Cô nhìn mãi cho đến khi cảm thấy chán ghét, buồn nôn.
Trương Sùng Quang ra khỏi Hoắc trạch, trên mặt có thêm vài bạt tai đỏ tươi, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.
Dù vậy thì Hoắc Minh còn cảm thấy tát chưa đủ mạnh.
Chiều hôm buông xuống.
Trương Sùng Quang vừa lên xe ngồi thì điện thoại đổ chuông liên tục, là Tống Vận gọi tới.
Anh nhìn thoáng qua rồi tắt cuộc gọi. Tổng Vận tiếp tục gọi nữa, anh dứt khoát tắt máy.
Anh nhìn phía chân trời, lẳng lặng hút gần nửa gói thuốc lá.
Lúc anh về đến biệt thự đã là tám giờ tối. Anh vừa xuống xe, người giúp việc liền đi tới nói: “Bà chủ trở về lúc chiều, dường như là rất sốc, nhốt mình ở trong thư phòng không chịu ra ngoài, ông chủ đi xem thử đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!