Hai người đàn ông nhìn nhau chăm chú.
Trương Sùng Quang nhìn người đàn ông có ơn nặng như núi với mình. Anh vẫn nhớ rõ khi còn bé, Hoắc Minh vẫn còn trẻ tuối đẹp trai, bây giờ cũng sẽ vì con gái mà lòng như lửa đốt.
Anh không tài nào nói ra tình huống của Hoắc Tây.
Anh nghĩ Hoắc Minh cũng biết chuyện, chỉ là muốn anh bày tỏ lập trường, chẳng hạn như nói từ nay về sau anh sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa, kết quả như vậy là quá nhẹ đối với anh. Trương Sùng Quang chỉ mới nhớ lại lúc Hoắc Tây nằm trong vũng máu, ngay cả bản thân anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở.
Thật lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Hoắc Minh. Trong lòng anh biết ngay cả tư cách quỳ gối ở nơi này cũng không có, Hoắc Tây là hòn ngọc quý trên tay Hoắc Minh, nhưng lại bị anh giày vò đến mức tự sát.
Vào lúc này, anh quên cả hô hấp, tim quên đập.
Giây phút này, anh thật sự đã thỏa hiệp.
Trương Sùng Quang đè giọng thật thấp: “Bố,
con sẽ cho Hoắc Tây và con của con công ty, tất cả tài sản của con. Con không cần gì cả, con cái cũng sẽ đế lại bên cạnh Hoắc Tây.”
“Hoắc Tây cần tiền à?”
“Gia đình đã thế này rồi, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Sùng Quang… Đứa bé đó vừa chào đời sẽ không có một gia đình hoàn chỉnh, cậu nói xem người ngoài làm sao giải thích với con bé đây! Vì sao nó vừa sinh ra đã không có bổ, tại sao…”
Hoắc Minh cực kỳ kiềm chế.
Bây giờ ông rất ít hút thuốc, vì ôn Noãn không cho, nhưng lúc này ông rất muốn hút một điếu.
Ông lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, đế trên môi cúi đầu, ông quay lưng lại từ từ hút đế ốn định cảm xúc…
Một lúc lâu sau, ông thấp giọng nói: “Sùng Quang, cậu và Hoắc Tây không còn là vợ chồng từ lâu rồi, theo lý thì hành động của cậu phải bị ngồi tù mấy năm, nhưng nể mặt Miên Miên và Duệ Duệ, tôi giao lại quyền quyết định cho Hoắc Tây… Nhưng…”
Chỉ một đoạn văn mà mất một lúc lâu ông mới nói xong, có thể thấy ông đã phải cân nhắc kỹ
từng lời.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới nói tiếp: “Chỉ là sau này đừng tới nữa, đừng xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, đừng tới nhà… Nếu cậu muốn thấy Miên Miên và Duệ Duệ có thể liên lạc với quản gia trong nhà, tôi sẽ sắp xếp. Sùng Quang, tôi lớn tuối rồi, không chịu nổi nỗi đau mất đi con gái… Một lần là đủ rồi!”
Trương Sùng Quang nghe vậy hoảng hốt.
Anh nắm chặt mấy ngón tay đang run rẩy, vì anh nghe hiếu ý của Hoắc Minh.
Đến tuổi này, ông mất đi con gái.
Là do Trương Sùng Quang anh!
Nỗi đau ập đến như thủy triều, cả người Trương Sùng Quang cứng đờ, lúc anh mở miệng nói chuyện thậm chí răng còn run cầm cập nhưng anh vẫn kiên trì nói. Anh nói được, sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt Hoắc Tây, không quấy fây cô và con. Anh ký thỏa thuận vĩnh viễn từ bỏ quyền nuôi con và giao cho nhà họ Hoắc.