Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trương Sùng Quang lại quỳ thật lâu, lâu đến mức đầu gối tê fân… Đến lúc chạng vạng tối, quản gia trong biệt thự đi tới tỏ vẻ khó xử: “Anh Trương, anh về đi!”

Trương Sùng Quang hỏi ông ấy: “Hoắc Tây đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.”

Quản gia ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Anh vẫn nên về đi!”

Lúc Trương Sùng Quang bước ra khỏi nhà họ Hoắc, bên ngoài trời đã chạng vạng, trông thật thê lương.

Vốn dĩ anh đã đến bên cạnh xe là phải rời đi ngay, nhưng anh vẫn không nhịn được đi đến nơi lúc trước anh và Hoắc Tây trồng cây phong. Cái cây đó đã bị dời đi, bây giờ trên mảnh đất kia đã trồng một vườn uất kim hương.

Vào đông, lá cây đều khô.

Không biết quản gia xuất hiện từ chỗ nào,

nói nhỏ: “Là ý của bà chủ, bây giờ cũng do bà ấy tự tay quản lý.”

Cánh mũi Trương Sùng Quang cảm thấy chua xót.

Anh hỏi: “Dì ôn vẫn khỏe chứ?”

Quản gia nhỏ giọng thở dài: “Sao có thể tốt được, hơn nữa năm nay thật sự xé nát tim gan… Ôi, anh Trương, tôi nói chuyện này với anh làm gì chứ!”

Quản gia lắc đầu rời đi.

Giữa trời chiều, chỉ còn lại một mình Trương Sùng Quang đứng ở nơi đó. Anh chậm rãi ngồi xuống chạm vào lá cây khô héo kia… Anh nghĩ, năm sau nơi đây sẽ lại hoa tươi trải khắp mặt đất.

Nhưng cuối cùng anh không thể đến nhìn ngắm.

Trương Sùng Quang rời đi, lúc đến vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang… Đế lộ bóng dáng đơn độc cô đơn. Lúc bàn tay nắm lấy cửa xe, gió lạnh rót vào miệng khiến anh không nhịn được ho khan vài tiếng.

Tiếu Trương Duệ đứng phía xa chăm chú nhìn anh.

Bên cạnh cậu bé là Tiếu Quang.

Cũng lâu rồi Trương Sùng Quang không gặp cậu bé, anh rất muốn ôm con, nhưng anh không

biết Duệ Duệ có bằng lòng để anh ôm không. Bố con nhìn nhau một lúc lâu, Duệ Duệ chạy ra, một lát sau Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng khóc oa oa của con nít phát ra từ bụi cỏ.

Trương Sùng Quang buông tay nắm cửa xe ra.

Anh chậm rãi đi đến, bước chân rất nhẹ nhưng vẫn khiến Duệ Duệ nhận ra.

Nhóc con kiêu ngạo lập tức lau khô nước mắt, liếc anh một cái rồi dẫn Tiếu Quang đi.

Trương Sùng Quang đứng sau lưng, nhỏ giọng gọi cậu bé.

“Duệ Duệ!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement