Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Duệ Duệ giãy giụa ởtrong lòng anh.

Nắm tay nhỏ của cậu bé đánh vào vai, vào người Trương Sùng Quang, đánh đến khi mệt mỏi, cậu bé dựa vào vai Trương Sùng Quang khóc lớn. Cậu bé nhỏ tuối không hiếu chuyện người lớn, cậu không hiếu rõ ràng lúc trước bố rất yêu mẹ, tại sao gia đình họ lại thành ra thế này…

Lúc Trương Sùng Quang rời đi, anh ngồi trong xe, yên lặng thất thần một lúc lâu.

Anh biết nơi này không chào đón anh.

Anh nên nhanh chóng rời khỏi.

Nhưng, nhưng bây giờ rời khỏi nơi này, từ nay về sau anh cũng không còn cách nào bước đến đây nữa, thậm chí muốn gặp mặt con cũng cần hẹn trước với người hầu. Nói cách khác cuối cùng anh và Hoắc Tây cũng đi đến hồi kết.

Tinh cảm của anh dành cho Hoắc Tây giống như cát mịn trong lòng bàn tay.

Nắm càng chặt, cát chảy càng nhanh.

Cô đã nói với anh, anh không giữ được cô, cho dù có thể thì giữ được bao lâu…

Một năm hay hai năm. Lúc ấy anh nói có thề giữ được bao lâu thì giữ bấy lâu, nhưng anh không ngờ có thế nhanh như vậy. Hoắc Tây sẽ dùng cách bi thảm như vậy đế nói cho anh biết cô chán ghét anh bao nhiêu, không bằng lòng ở lại bên cạnh anh.

Cuối cùng tất cả đã kết thúc.

Mặt Trương Sùng Quang đầy nước mắt, anh nhớ dáng vẻ Hoắc Tây khi còn bé. Năm đó cô mang cặp nhỏ được bố mẹ đưa đến trường, anh mang cặp cho cô, cô vui vẻ nhảy nhót.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp đến không tin nổi.

Mái tóc xoăn màu trà cũng vui vẻ nhảy tung tăng.

Rõ ràng anh chứng kiến mỗi giai đoạn trưởng thành của cô, rõ ràng anh yêu cô như thế, rõ ràng… họ từng hạnh phúc như thế.

Trương Sùng Quang nhìn về phía căn nhà lớn một lần cuối, phòng của Hoắc Tây sáng đèn.

Rốt cuộc anh không đi vào.

Ngày hôm sau, Trương Sùng Quang đưa đến một phần thỏa thuận, nội dung là từ bỏ quyền nuôi dưỡng ba đứa con.

Văn kiện này do thư ký Tần tự mình đưa tới, giao đến tay Hoắc Táy.

Thư ký Tần nhẹ nhàng đặt văn kiện xuống bàn trà nhỏ, cô ấy nhìn Hoắc Tây đứng trước cửa số sát đất. Cô ấy không nhịn được nhíu mày khi cảm thấy cô rất gầy, nghe nói mang thai nhưng sao lại gầy như thế này?

Thư ký Tân cân nhắc mở miệng: “Về phần tài sản, Tổng giám đốc Trương cũng đã có sắp xếp, sẽ không đế ba đứa bé…”

Hoắc Tây thờ ơ mở miệng: “Có phần thỏa thuận này là được rồi! Thư ký Tần, cảm ơn cô đi chuyến này.”

Mũi thư ký Tần chua xót, cô ấy kìm nén lắm mới không nghẹn ngào, nói: “Nên làm thôi! Vậy tôi đi trước… Luật sư Hoắc, giữ gìn sức khỏe.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement