Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Hoắc Doãn Tư không nhìn nữa, hỏi: “Nói gì thế?”

An Nhiên kéo nhẹ cánh tay anh ấy, nói nhỏ: “Chính là hỏi chuyện của đứa nhỏ, em nghĩ có lẽ Sùng… Trương Sùng Quang muốn hỏi. Em không nói gì khiến thư ký Tần hơi thất vọng.”

Hoắc Doãn Tư ôm vai vợ, vừa đi về vừa nghe cô nói.

Anh ấy vẫn giữ im lặng.

An Nhiên dừng chân, sửa cổ áo giúp chồng, nói: “Sao anh không nói chuyện, còn muốn cùng Lục Thước đánh cậu ta một trận sao?”

Hoắc Doãn Tư nắm được tay cô, nắm trong

lòng bàn tay.

Một lúc lâu sau anh ấy mới khàn giọng nói: “Đánh cậu ta một trận thì có ích lợi gì! Lúc trước còn có chút tình cảm anh em, còn có thể đánh một trận, bây giờ không còn gì nữa. An Nhiên, tim người làm bằng máu thịt, việc đến bước này không ai dễ chịu. Sau này không qua lại nữa, ngoài Hoắc Tây là người khó chịu nhất, còn có bố của anh, em rảnh hãy dành thời gian cho bố nhiều hơn. Ông ấy thích trà em pha.”

An Nhiên nhẹ nhàng ôm eo anh ấy, khuôn mặt nhỏ khẽ tựa vào đầu vai anh.

Cò nói: “Em đột nhiên cảm thấy Tổng giám đốc Hoắc nhỏ bé của chúng ta đã trưởng thành, khác hẳn lúc trước.”

Hoắc Doãn Tư vỗ mông cô, cất giọng khàn khàn: “Anh nhỏ lúc nào hả?”

Mặt An Nhiên đỏ ửng, con người này thật là…

Buổi chiều, Hoắc Minh liền đuổi hai vợ chồng đi: “Các con người nên đi làm thì đi làm, nên chăm con thì chăm con. Hoắc Tây ở đây có bố và mẹ của con rồi, đừng ở nhà mất hồn mãi thê?’

Hoắc Doãn Tư cũng cảm thấy cả nhà vây quanh Hoắc Tây chưa chắc là chuyện tốt.

Như thế càng không thoát ra được.

Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Được thôi bố, trước

mắt con dẫn An Nhiên đi, hai ngày nữa sẽ về, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con hoặc An Nhiên.”

Hoắc Minh nhìn họ thương yêu nhau mà tâm trạng thật sự được an ủi một chút.

Đứa trẻ Hoắc Doãn Tư này dù kiêu ngạo một chút nhưng anh ấy luôn cam chịu phần thiệt hơn, anh ấy thích gì thì sẽ luôn nhượng bộ. Từ nhỏ đứa trẻ này đã biết mình muốn gì, nên về mặt tình cảm cũng không vòng vèo quanh co, dùng hai đứa nhỏ chinh phục được An Nhiên, so ra còn mạnh hơn ông năm đó.

Tiễn vợ chồng Hoắc Doãn Tư xong.

Hoắc Minh đi đến lầu hai, gõ cửa phòng ngủ Hoắc Tây, đi vào.

Ôn Noãn đang nói chuyện cùng cô, nhìn thấy Hoắc Minh vào thì nói: “Hoắc Tây nói muốn đi làm. Minh à, anh khuyên con, sức khỏe nó suy yếu như vậy cần phải tĩnh dưỡng.”

Hoắc Minh chậm rãi đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống đơn thỏa thuận trên bàn trà nhỏ, không hỏi cũng đoán được đó là cái gì, ông lập tức mỉm cười với vợ: “Con của chúng ta mà em không hiểu nữa sao, sức khỏe suy yếu thì trước mắt không nhận bản án, còn giải quyết công việc ở văn phòng thì… Người bận rộn mới không suy nghĩ những chuyện khác. Hoắc Tây, bổ ủng hộ con.”

ôn Noãn bó tay với hai bố con họ.

Sắc môi Hoắc Tây nhợt nhạt: “Cảm on bố!”

Hoắc Minh xoa đôi bàn tay, nói: “Đi làm cũng rất tốt! Vợ chồng Doãn Tư cũng mới cũng bị bố đuổi đi, nhưng lề Giáng Sinh phải nghỉ ngơi, cả nhà quây quần náo nhiệt một chút… Nói đến mới nhớ, hai ba năm nay nhà chúng ta chưa từng đón Giáng Sinh, mẹ con bảo bổ già rồi không lãng mạn.”

Ông lại mỉm cười: “Bố vẫn chơi được mấy trò của người trẻ tuổi các con đấy.”

Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười.

Họ trở về phòng ngủ, Hoắc Minh không còn tâm trạng đùa nữa, ông nhẹ nhàng kéo vợ vào lòng… Ông thấp giọng nói: “Mấy ngày này em mệt mỏi rồi. õn Noãn, anh biết em chắc chắn trách anh không thương con gái, nhưng từ nhỏ tính cách của đứa trẻ Hoắc Tây này đã mạnh mẽ, nếu em thật sự nhốt nó trong nhà, phục vụ nó giống như bệnh nhân thì mới là hủy hoại nó. Có chúng ta ở đây… Không có chuyện gì đâu! Qua một tuần nữa đế nó đi làm sinh hoạt bình thường, ôn Noãn, có những tổn thương chỉ có thời gian mới có thể chữa lành.”

Ồn Noãn khẽ tựa vào đầu vai ông, không nói gì-

Một tuần sau, Hoắc Tây đã trở lại cuộc sống bình thường, sức khỏe cô yếu nên đi làm có tài xế đưa đón.

Cũng không mệt mỏi, một ngày làm việc đúng sáu tiếng.

Rảnh thì đi đón con.

Đêm trước Giáng Sinh, Hoắc Tây hẹn gặp khách bàn một vụ án tại một nhà hàng Ý. Cô mặc một bộ váy vào đêm đông, bên ngoài khoác áo khoác kiểu u màu nâu nhạt, tóc dài tới eo, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã thấy rất đẹp.

Sau khi ăn một bữa cơm, việc hợp tác đã được quyết định.

Hoắc Tây đứng dậy mặc áo khoác vào, chào tạm biệt người ta, lúc đi ra ngoài gió lạnh thấy xương, may mà xe đậu ngay cửa nhà hàng. Lái xe thấy cô đi ra lập tức xuống xe mở cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement