Trương Sùng Quang kêu Miên Miên đi rửa mặt, tới nhà ăn chờ, đến khi hai bát chè đậu xanh ướp lạnh được đặt xuống, Miên Miên vui vẻ bưng
lên uống sạch trong hai ba ngụm.
Trương Sùng Quang chỉ cho cô bé uống hai chén nhỏ, sợ dạ dày của cô bé không chịu được.
Miên Miên uống xong, lưu luyến nhìn thật lâu.
Có vẻ rất muốn uống thêm.
Trương Sùng Quang xoa cái đầu nhỏ của cô bé, dịu dàng nói: “Ngày mai lại làm cho con ăn.”
Miên Miên cảm thấy đã không còn gì trông cậy, cô bé chống cằm nhẹ giọng nói: “Nếu mẹ cũng có thế uống chè đậu xanh ngon như thế này thì tốt rồi.”
Chợt nghe thấy Hoắc Tây được nhắc đến, tim của Trương Sùng Quang đập thình thịch.
Ngày thường Miên Miên không chịu nhắc về Hoắc Tây với anh, anh cũng sợ gợi lại hồi ức của Miên Miên nên cũng rất ít khi đề cập.
Lúc này Miên Miên lại chủ động nhắc tới, anh nhịn không được đành hỏi: “Mẹ làm sao vậy?”
Miên Miên liếc anh một cái, đỏi mắt to ngập nước.
Cô bé nói: “Trời nóng quá, mẹ chẳng muốn ăn, em bé trong bụng đói đến mức gầy luôn… Bác sĩ nói nếu tiếp tục như vậy thì mẹ sẽ rất vất vả.”
Trong bụng cô bé đầy tâm sự.
Trương Sùng Quang nghe xong thì duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, hắng giọng nói: “Bố đi đón Duệ Duệ.”
Anh đi đón Tiểu Trương Duệ về.
Hơn nửa năm, Duệ Duệ đã cao hơn nhiều, chân dài lại đẹp trai, là hotboy trường tiếu học.. Bình thường mỗi khi tới trường học sẽ đeo cặp sách giúp Miên Miên.
Có đôi khi Trương Sùng Quang nhìn cặp song sinh con mình.
Anh sẽ cảm thấy hơi hoảng hổt, anh sẽ nhớ tới năm đó, anh cũng đeo cặp sách giúp Hoắc Tây như vậy.
Hoắc Tây đi ở phía trước, nhảy chân sáo.
Lúc Duệ Duệ uống chè đậu xanh, Trương Sùng Quang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Chờ lát nữa, bố đưa các con về! Sáng mai lại tới đón các con nhé.”
Tiểu Trương Duệ bỗng dừng tay, cậu bé hỏi: “Bố bận sao?”
Trương Sùng Quang mất tự nhiên mà ho nhẹ: “ừ, có chút việc! Đợi lát nữa bố làm mấy chén chè đậu xanh cho các con mang về…”
Tiếu Trương Duệ không tham ăn như Miên Miên.
Cậu bé ăn xong thì lấy khăn ăn lau miệng, rất
bình tĩnh hỏi: “Cho con Và Miên Miên, hay là cố ý mang cho mẹ ăn?”
Trương Sùng Quang bị hỏi thì nghẹn họng.
Giữa anh và Hoắc Tây tưng bừng khói lửa nhưng anh thực sự rất khó thể hiện tình cảm trước mặt trẻ con Đặc biệt là Duệ Duệ đã
trưởng thành từ nhỏ.
Với tư cách là một người bố, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai con cùng Miên Miên tới đây rồi uống tiếp.”
Tiếu Trương Duệ gật đầu: “Con biết rồi, bố cố ý làm cho mẹ ăn… Có cần con nhắc cho mẹ một chút không?”
Trương Sùng Quang: …Đứa con trai này sinh ra để khắc mình sao?
Mặc kệ thế nào, hai đứa nhỏ vẫn đem chè đậu xanh về.
Tổng cộng sáu phần, sắp xếp chỉnh tề.
Tiếu Trương Duệ mặt không đổi sắc mà nói: “Bố nói mỗi người hai phần! ít đá bào nhất là của mẹ.”
Hoắc Minh và ôn Noãn nhìn nhau.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!