Hoắc Tây quả thật đã nhận ra.
Cô cúi đầu nhìn thật lâu, sau đó cuối cùng vẫn dùng muỗng múc lên… Đưa đến bên mòi.
Chè đậu xanh ướp lạnh vốn đã mát lạnh ngon miệng.
Nhưng lúc chạm vào đầu lưỡi lại nếm được một hương vị chua xót.
Hoắc Tây nhấm nháp hương vị ấy, lúc đầu cô ăn rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh… Chẳng mấy chốc cô đã ăn hết một chén nhỏ, ngấng đầu nói với người giúp việc: “Khá ngon.”
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc nhận lấy cái chén rồi mỉm cười nói: “Còn một chén, để trễ một chút rồi uống, ông chủ nói chỉ có thể ăn nhiều nhất là hai chén, không thế ham lạnh.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng ừ.
Người giúp việc thấy cô đồng ý uống, trong lòng cũng vui mừng, lúc rời đi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc đặt tay vào then cửa, sau lưng lại vang lên giọng nói của Hoắc Tây: “Chờ lát nữa tôi muốn ăn một phần gà hầm nấm.”
Người giúp việc vui sướng xoay người:
“Vâng, tôi sẽ nói phòng bếp lập tức làm ngay.”
Hoắc Tây bị ánh mắt kia làm cho ngại ngùng, giả vờ cúi đầu đọc quyển sách trên tay… Người giúp việc nhắc nhở: “Cô chủ, cô cầm ngược sách rồi.”
Mặt Hoắc Tây nóng lên, ho nhẹ: “Dạy cho con biết trước thôi.”
Người giúp việc đi xuống lầu.
Hoắc Minh đặt cuốn tạp chí trong tay xuống rồi hỏi: “Đã ăn chưa?” òn Noãn cũng rất quan tâm, Miên Miên và Tiểu Trương Duệ đứng một bên cũng vểnh tai lên nghe…
Người giúp việc lưu loát nói: “Ăn! Ăn rất ngon lành.”
Ngẫm lại rồi vẫn nói: “Hẳn là cô chủ biết là ai làm nhưng cũng không nói gì thêm… Bây giờ còn muốn phòng bếp làm thêm gà hầm nấm nữa, ông bà chủ, tôi đến phòng bếp làm việc đây.”
Hoắc Minh rất vui mừng: “Cuối cùng chịu ăn, vẫn là Sùng…”
Giây tiếp theo, dường như ý thức được cái gì, ông lập tức dừng lại.
Ôn Noãn biết ông muốn nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, quay sang bận chăm sóc Miên Miên và Duệ Duệ.
Lúc Duệ Duệ đi lên lầu, cậu bé không khỏi nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Bên ngoài biệt thự, có một chiếc xe việt dã đang đổ.
Trương Sùng Quang dựa vào thân xe, gió đêm thổi bay góc áo sơ mi và tóc anh… Anh cứ đứng ở nơi đó, thật lâu sau thật lâu sau, mãi cho đến khi di động vang lên.
Là một người giúp việc trong nhà họ Hoắc gọi tới, giọng nói hơi khẩn trương: “Cậu Sùng Quang, cô chủ đã chịu ăn, ăn rất ngon, cậu cứ yên tâm.”
Người nọ nói xong thì lập tức cúp máy, sợ bị người khác nghe thấy.
Người nọ tham lam nhận đồ tốt của cậu Sùng Quang, báo cáo lại tình hình với anh, lỡ như bị ông bà chủ biết… Thế thì không ốn!
Nào ngờ vừa mới cúp điện thoại đã thấy Hoắc Minh đứng ở cửa.
Cũng không biết ông đã nghe bao lâu.
Người giúp việc run lên, đôi môi run rẩy hơn nửa ngày không dám nói lời nào, người nọ biết rõ tính cách quy củ của Hoắc Minh…
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm sâu.
Một lúc lâu sau ông đến gần, lấy một hộp thuốc lá ra khỏi túi quần, rút một điếu ra rồi nói:
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!