Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn ông.
Tinh cờ lúc này Tiểu cố Việt đói bụng, cất tiếng rầm rì, cố Vân Phàm bèn đi tới bế đứa trẻ lên… Lý Tư Ỷ nhẹ nhàng cởi quần áo rồi nhận lấy thằng bé.
Tiếu Cố Việt bú chùn chụt, ăn rất ngon.
Lý Tư Ỷ cúi đầu nhìn con trai, đồng thời thấp giọng trò chuyện với chồng: “Vừa rồi em nhìn dáng vẻ của chị Hoắc Tây cứ như là sắp đi xa nên muốn nói lời từ biệt vậy. Nếu không thì chị ấy mới ra tháng thôi, sao lại vội vã đến thăm em như vậy? Mấy ngày trước An Nhiên đến em có hỏi, An Nhiên còn nói bọn họ vẫn ổn.”
Cô có thế nhìn thấu điều gì đó, sao con chim già Cố Vân Phàm lại không nhìn ra được?
Ông khẽ vuốt tóc vợ, thở dài: “Chuyện của họ phức tạp hơn chuyện của chúng ta nhiều lắm.”
Lý Tư Ỷ ôm con trai và lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ.
Một lúc sau, cô hỏi chồng: “Cố Vân Phàm, anh có nghĩ cuối cùng họ sẽ ở bên nhau không?”
Cố Vân Phàm để cô tựa vào mình, âu yếm
chạm vào mặt cô, trầm giọng nói: “Anh không biết! Nhưng Tư Ỷ, anh nghĩ trong cuộc đời của họ, đối phương sẽ là người khó quên nhất.”
Không phải vì ba đứa con mà vì tình yêu thuở thiếu thời ấy.
Lý Tư Ỷ tựa vào trong ngực ông, không nói thêm gì nữa…
Cô nghĩ, trong lòng mỗi người đều có một hòn đảo đơn độc.
Có lẽ chị Hoắc Tây nghĩ mình sẽ hạnh phúc hơn khi ở trên một hòn đảo đơn độc, chị ấy có thế một mình ngồi trên hòn đảo này, trồng cây phong yêu thích của mình trên đó, khi trời mùa thu tràn ngập cây phong đỏ, chắc chị ấy sẽ vui vẻ.
Hoắc Tây bước ra khỏi bệnh viện, đi đến bãi đậu xe.
Trương Sùng Quang ngồi trong xe, trên tay cầm điện thoại di động đang xử lý việc công ty. Thấy cô đến, anh lập tức xuống xe mở cửa ghế phó lái cho cò.
Hai người lên xe, Trương Sùng Quang thắt dây an toàn cho cô, tự nhiên nói:
“Nhìn thấy chưa? Đứa bé thế nào?”
“Rất tốt! Được nuôi dưỡng rất tốt, tên là cố
Việt.1
Hai người nói chuyện khá bình thản, đột nhiên tay Trương Sùng Quang dừng lại, ánh mắt có khẽ run lên.
Hoắc Tây cũng cúi đầu.
Không khí tức thì trở nên tế nhị, Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào mảng nhỏ ẩm ướt, giọng nói hơi run run: “Lấy giấy lót vào nhé?”
Nói xong, anh một tay đỡ eo cô, tay kia lấy ra mấy tờ giấy, gấp lại đưa cho Hoắc Tây.
“Có muốn anh giúp em lót lên không?”
Dù hai người đã kết hôn nhiều năm nhưng loại chuyện này vẫn là chuyện riêng tư, Hoắc Tây quay lưng lại, giọng nói cũng đè thật thấp: “Không cần.”
Khi cồ vén quần áo lên sửa soạn lại, Trương Sùng Quang nhìn tấm lưng mảnh khảnh của cô, hơi run lên theo từng chuyển động của cô.
Anh nhất thời động tình, không nhịn được ôm cô từ phía sau.
Bàn tay to lớn đưa ra trước mặt, giọng Ồm ‘ôm nói: “Anh làm giúp em!”
Trong xe chật chội, Hoắc Tây tránh không được.
Toàn bộ quá trình diễn ra chậm rãi mà trêu người. Nếu là một đôi vợ chồng bình thường thì có lẽ đã không thể chịu đựng được mà hôn nhau
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!